"Ding dong"
- Đợi một chút. Tôi ra ngay đây.
Cánh cửa vừa mở ra, hai người đứng bên trong bên ngoài liền sững sờ, mắt to mắt bé ngơ ngác nhìn nhau.
- Sao anh lại... ở đây?
Giai Nghi là người mở lời trước, cô lùi lại hai bước nhìn lên con số phía trên cánh cửa phòng. Đúng là nhà của Kim Bắc rồi.
- Vào nhà trước đã. – An Chính đè nén tâm trạng thấp thỏm trong lòng xuống, nghiêng người nhường đường cho người con gái đang rét run đứng bên ngoài.
Anh đóng chặt cánh cửa, vẻ mặt hoang mang nhanh chóng thay thế bằng thần thái lãnh đạm, bình thản. Anh rót một cốc nước đưa đến trước mặt cô, bản thân cũng chọn một chỗ phía đối diện ngồi xuống.
- Cô đến tìm Kim Bắc phải không?
- À vâng, đúng vậy. Tối nay tôi có việc cần nhờ anh ấy giúp. Không biết anh ấy có nhà không?
- Tối hôm qua cậu ta đi ra ngoài, giờ này vẫn chưa về, tôi cũng không rõ lắm cậu ta đi đâu.
- Là vậy sao...
Giai Nghi gật gù, nhấp một miếng nước để cổ họng bớt khô, cũng để bản thân bớt khó xử. Nhìn tình huống này, cô có muốn không ngại cũng chẳng được. Người đàn ông ấy cứ ngồi im im, hỏi thì trả lời, không thì thôi, giống hệt tuýp người ít giao tiếp với xã hội. Trong lúc này, đầu của An Chính cũng căng thẳng như sắp nổ tung, mắt hướng về phía cửa sổ cố gắng để giảm bớt sự chú ý của bản thân với cô.
- Anh và Kim Bắc là bạn của nhau sao?
- Vâng, cũng coi như có chút quen biết.
- Hai người quen hay thân từ lâu rồi sao, tại mấy năm trước chưa từng thấy Kim Bắc nhắc đến bạn bè xung quanh mình.
- Ngày xưa có quen một thời gian, dạo gần đây mới gặp lại.
- Ồ, vậy ngày xưa anh làm thế nào quen được bác Chương vậy?
- Là Kim Bắc giới thiệu.
- Vậy anh có quen An Chính không?
Nghe đến đây, "An Chính thật sự" không nhịn nổi len lén nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cô cũng thật biết cách hỏi khó anh, nhắc đến ai không nhắc ai nhắc đến "An Chính", lời nói đến miệng cũng trở nên sượng sùng.
- Không quen.
- Thật sự không quen sao? Anh ý là con trai của bác Chương đó.
- Không quen, lúc tôi đến thăm bác ấy chỉ sống một mình thôi.
Sau một loạt câu hỏi dồn dập, Giai Nghi rốt cuộc cũng dừng lại. Cô khẽ "ừm" một tiếng kết thúc "bài phỏng vấn nhanh", sau đó lại cầm cốc nước lên nhấp thêm một ngụm. Thú thực là cô có rất nhiều nghi vấn với người đàn ông từ trên trời rơi xuống này. Trước nay Kim Bắc vốn dĩ làm gì có quen biết với ai ngoài An Chính, đột nhiên lại thêm đâu một anh bạn mới đến ở chung nhà với nhau thế này.
- Oa, cái đồng hồ nhìn đẹp thật, mấy lần trước tôi không để ý anh có đeo nó đấy.
- Ờ, ừm. – An Chính gật đầu qua loa, mồ hôi lại bắt đầu chầm chậm chảy dọc sống lưng.
- Là bạn gái của anh tặng sao?
- Ờ, ừm.
An Chính đưa tay lén quệt mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên thái dương, thần sắc căng cứng mất tự nhiên. Cứ nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục "màn tra hỏi không hồi kết" này thì Giai Nghi đột nhiên lại đứng lên.
- Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ, cho tôi dùng nhờ một chút.
- À, cô đi thẳng, rẽ phải rồi đi đến cuối căn phòng là thấy.
- Cảm ơn. – Giai Nghi mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.
Lúc này, An Chính mới đánh bạo thở phào một hơi. Tâm trạng bồn chồn thấp thỏm cuối cùng cũng bình yên được một chút. Anh vò đầu hai cái, mặt mày nhăn nhó cầm cốc nước trên bàn uống một hơi cạn sạch. Giai Nghi, em thực sự biết cách làm tôi phát hoảng. Ngồi không với em thôi đã đủ căng thẳng, những là bị em ngồi tra hỏi gần 10 phút đông hồ. An Chính tranh thủ lấy giấy ăn lau mồ hôi, hít ra hít vào mấy hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước những câu hỏi khác của cô.
Không nghĩ đến Giai Nghi vừa đi ra liền lập tức phải rời đi.
- Chiều nay tôi có ca dạy nên xin phép về trước. Chuyện nhờ Kim Bắc... - Cô thoáng ngập ngừng mấy giây – thôi vậy, tôi tự lo liệu được, anh không cần nói lại với anh ta đâu.
- Nếu là chuyện quan trọng, cô không phiền thì có thể nhờ tôi.
- Thế sao được, như vậy có chút thất lễ rồi. – Giai Nghi vội vàng khua tay múa chân – Cũng không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, chẳng qua là tối nay một người bạn muốn mời tôi dự tiệc mà đi một mình tôi cảm thấy hơi ngại nên muốn rủ người đi cùng thôi. Tôi đã gọi cho hai người bạn từ sáng sớm, không nghĩ đến cả hai người này đều biệt tăm biệt tích.
Sáng nay Giai Nghi quả thực có gọi cho Liên Chi và Kim Bắc nhưng họ đều đồng loạt không bắt máy, tìm đến tận cửa cũng không có ai. Trên thực tế, người chị của cô đã đi tàu vi vu ở thành phố T xa xôi từ nửa đêm, còn cái tên Kim Bắc thì đang say khướt nằm ngủ lại quán bar từ tối qua rồi.
- Bữa tiệc toàn người lạ sao?
- Ờm, ngoài một người bạn ra thì... đúng vậy.
Giai Nghi thật lòng cảm thấy khó xử. Nếu như không phải vì em gái anh ta, cô cũng không có ý định chấp nhận lời mời của Hầu Minh Trị. Dẫu sao, cô cũng đã quen với thế giới quanh quẩn một mình, bỗng nhiên phải tham gia một bữa tiệc, gặp gỡ cũng một lúc nhiều người xa lạ liền khó tránh khỏi cảm giác bất an.
- Bạn là nam hay nữ? – An Chính đăm chiêu hỏi lại.
- Nam... giới. – Giai Nghi nói mãi mới hết một từ. Rõ ràng là cô chỉ đang nói chuyện bình thường, sao đột nhiên lại cảm thấy áp lực xung quanh đột nhiên tăng cao. Không biết do đứng gần cửa hay do đâu mà không khí xung quanh cứ ngày một lạnh dần.
- Tôi đưa cô đi.
- Thôi không cần đâu, như vậy làm phiền anh quá.
- Không phiền. Cô là con gái đi một mình buổi tối rất nguy hiểm. Cần thiết thì nên mang theo dao, kéo hoặc một vài vật sắc nhọn để phòng thân.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Giai Nghi thực sự dở khóc dở cười. Không đến mức ấy chứ, cần phải mang cả hung khí đi dự tiệc sao.
ngôn tình ngược- Vậy, đành nhờ anh rồi. Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ cảm ơn anh sau.
Nếu người ta đã có ý tốt cô cũng không tiện từ chối. Sau khi ra về, cô cũng lập tức qua làng trẻ em SOS để bắt đầu ca dạy.
Thoát cái, một buổi chiều đã trôi qua.
- Buổi học đến đây là kết thúc, ngày mai cô sẽ trả bài tập vẽ cho các em nhé.
Lũ trẻ hoan hô sau đó nhanh chóng cầm cặp sách chạy ào ra sân. Tiếng cười nói ríu rít của chúng khiến không gian bỗng chốc trở nên ồn ào, vui vẻ. Giai Nghi nhìn theo một hồi lâu, sau đó mới xách túi đi ra ngoài cổng trường.
Ngày hôm nay tuyết rơi không nhiều, chỉ đọng một lớp mỏng trên mặt đất. Giai Nghi đứng bên vệ đường chờ khoảng năm phút liền thấy chiếc xe hơi màu đen từ từ đi đến. Hầu Minh Trị từ trên xe bước xuống, lập tức chạy đến gần vui vẻ chào cô.
- Không để cô phải chờ lâu chứ?
- Không hề, tôi cũng mới tan ca thôi.
- Vậy, bây giờ chúng ta đi luôn chứ? – Hầu Minh Trị lịch thiệp đưa tay ra dấu mời cô lên xe.
- Khoan đã, tôi còn đợi một người bạn nữa. Chúng tôi đi cùng nhau, không sao chứ?
- Đương nhiên là không rồi. Càng đông càng vui mà. – Hầu Minh Trị thoải mái cười.
Lúc này, "người bạn" kia cũng vừa đến nơi.
- Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi. – An Chính lên tiếng.
- Hầu Minh Trị, đây là... - Định bụng giới thiệu người đàn ông này, Giai Nghi ngớ người phát hiện đến tên của anh ta cô còn chưa biết.
- Tôi là Thiên An, rất vui được làm quen. – An Chính nhanh miệng nói luôn.
Hầu Minh Trị vươn tay bắt lấy bàn tay của người đàn ông trước mặt. Giữa hai người họ không hiểu tại sao lại nảy sinh một bầu không khí mờ ám, khó lường.