Bầu trời trắng đục báo hiệu một ngày đầu đông nặng nề. Những mảng vàng úa của lá đan xen với màu nâu sẫm và khô khốc của thân cây là những gam màu ít ỏi còn sót lại. Tán cây to giờ chỉ còn trơ khấc vài chiếc lá rách nát giống như tàn dư của mùa thu để lại. Gió ù ù, gào thét, lạnh buốt như cắt vào những phần da thịt lộ ra bên ngoài. Mặc cho hai tai đỏ ửng lên vì lạnh, những đầu ngón tay dần tái ngắt, buốt cóng, thậm chí đến bờ môi cũng bắt đầu khô khốc, cứng đờ, bóng dáng ấy vẫn đứng sừng sững không nhúc nhích.
Không biết mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, thân hình kia vẫn chưa động đậy dù chỉ là một lần. Nếu không phải khoang mũi vẫn phát ra tiếng khò khè đều đều, nhiều người hẳn là nghĩ người đàn ông này đã đứng chết rét ở đây từ lâu rồi. Chiếc áo dạ màu tím than dài đến bắp chân ít nhiều vẫn đủ để giữ ấm cho cơ thể, cái mũ nồi rộng vành như cũ che kín tầm mắt, cũng che đi ánh nhìn mất kiên nhẫn của người đàn ông.
Đúng lúc này, gara bên cạnh vang lên tiếng mở cửa. Âm thanh của những miếng sắt cũ cọ vào nhau rin rít ghê tai. Đợi đến khi cánh cửa cuốn lên hết, từ phía bên trong mới xuất hiện một người.
- Đợi lâu chưa?
- Đủ để chết cóng.
- Không đến mức vậy chứ. Vào đây.
Ông già mặc áo phao, trùm khăn choàng kín mít đứng dịch sang một bên nhường lối đi cho người đàn ông cao lớn.
- Bao năm qua, ông vẫn sống ở đây ư? – Người đàn ông tháo mũ, lộ ra khuôn mặt có chút trắng bệch vì lạnh, nhưng khí thế áp bức tỏa ra từ đôi mắt anh thì không vì thế mà suy giảm.
- Còn đi đâu được. Ghế đấy, tự kéo ra mà ngồi.
Nói xong, ông ta liền loay hoay nhét thêm gỗ vào cái bếp lò cũ kĩ, một vài tia lửa theo đó bắn tung tóe ra xung quanh. Người đàn ông chủ động ngồi xuống một bên, không quên quan sát một vòng quanh căn nhà. Đây giống như một cái gara để xe ô tô thời xưa được tái chế lại thành một nhà kho cũ xập xệ. Đồ đạc xung quanh đều bị vứt bừa bãi, hầu hết là rác thải phế liệu được nhặt về dùng tiếp. Thậm chí đến một cái giường hẳn hoi, ngôi nhà này cũng không có. Có chăng chỉ là một hai miếng xốp ghép lại với nhau rồi phủ một tấm bạt lên là xong. Nhìn xuống cái ghế bên dưới, cũng chẳng thể coi là một cái ghế hoàn chỉnh, nó giống một miếng gỗ to được mài giũa qua loa rồi vứt vào một xó thì đúng hơn.
Lúc này, ông già bắt đầu đổ nước trà đun sôi ra hai cái cốc rồi bưng lại gần người đàn ông.
- Trà cỏ đấy, uống thử xem. Vừa ngọt vừa ấm, mùa đông này chỉ cần có một cốc thế này liền khỏe.
Người đàn ông đón lấy cốc trà từ tay ông ta, khẽ đưa lên mũi ngửi. Quả thực rất thơm, hương thơm thảo dược hòa lẫn với hương hoa cúc dịu nhẹ bất giác khiến người ta thả lỏng tứ chi. Nhấm một ngụm nhỏ, hương vị thanh mát, ấm áp như tràn vào dạ dày, đánh động đến từng mạch máu trong cơ thể. Người đàn ông thở hắt ra một hơi, cảm nhận thân thể khoan khoái dễ chịu, lục phủ ngũ tạng như được sưởi ấm dưới cái tiết trời lạnh buốt hanh khô. Ông ta nói không sai, loại trà này đúng là thần dược.
- Thế nào? – Ông già ngồi xuống một bên, nhẹ giọng hỏi.
- Trà ngon. - Người đàn ông cũng không tiếc dành lời khen cho cốc trà thảo mộc này.
- Là cha nuôi của ngươi dạy cho ta đấy. Kỳ lạ là, một người đam mê với nắm đấm như ông ta lại rất thích thưởng trà. Mà thực ra cũng đúng, vẻ ngoài gân guốc chính trực, bên trong lại lại mềm nắn rắn buông, rất biết thu phục lòng người. Chương Vỹ là một kẻ nghĩa khí, đã gặp một lần chắc chắn không thể gặp một người thứ hai giống vậy.
Ông già lẩm bẩm mấy câu, khuôn miệng móm mém tự nhấp một ngụm trà nóng. Thấy người đàn ông đối diện trầm mặc, ông ta liền đặt cốc trà xuống, mở miệng hỏi:
- An Chính, tìm đến ta cũng không giải quyết được vấn đề, ta đã hứa với ông ấy nhất định sẽ không để cậu lao đầu vào chỗ chết.
An Chính lúc này dường như mới hoàn hồn, thần sắc mơ màng hơi hướng mắt lên.
- Ông không giúp, tôi cũng sẽ tự nghĩ cách để khiến hắn phải trả giá.
- Một mình cậu sao? Là muốn tự sát hay gì? – Ông ta nóng nảy lớn tiếng.
- Không, tôi sẽ không làm điều gì mà bản thân không nắm chắc phần thắng. Ông có giúp hay không, là do ông tự quyết định.
- Cái thằng ương bướng này.
Ông già tức tối với lấy cốc tà uống một ngụm to. Nhưng nước còn nóng đổ vào miệng lập tức liền bỏng rát khiến ông ta xuýt xoa một tiếng rõ to, cả khuôn mặt già nua nhăn nhó trông rất buồn cười.
- Chương Vỹ, ông xem, ông nuôi dạy được thằng con trai khó bảo thế nào.
Ánh mắt ông lão liếc về phía bàn thờ nhỏ ở góc phòng, bên trên là di ảnh của một người vô cùng quen mắt, không phải ai khác mà chính là bác Chương.
- Cảm ơn ly trà của ông, nếu còn cơ hội gặp mặt, nhất định sẽ mời lại.
Thấy người đàn ông trẻ đứng dậy toan bước đi, ông già liền cuống lên ấn vai anh ta ngồi xuống.
- Có chuyện gì từ từ nói. Ta cũng chưa nói là không thể giúp. Cái tính quyết đoán giống hệt Chương Vỹ, không sai đi đâu được. – Vừa nói, ông ta vừa thở hắt ra một hơi – Làm chuyện gì thì làm, tuyệt đối không phạm pháp, không làm trái lương tâm, ta nể mặt Chương Vỹ thì cũng chỉ có thể giúp cậu đến vậy thôi.
An Chính ngồi phía bên kia gật đầu, sau đó mới từ tốn lên tiếng.
- Tôi biết bản lĩnh của ông rất khá, hoàn toàn có thể tránh tai mắt của chúng đưa người đến thành phố B. Bà ấy sức khỏe yếu, ông cố gắng đừng để bà ấy đổ bệnh. Tôi sẽ cho ông địa chỉ, đưa người đến an toàn coi như xong.
- Nói thì dễ, làm được hay không cũng không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu.
- Vì khó tôi mới cất công tìm đến ông. Dù sao ông cũng là bạn cũ của bác Chương, tôi rất tin tưởng.
- Aya, tất cả là vì ngày xưa nợ cái lão già kia nhiều nợ ân tình quá mà, bây giờ đến con trai hắn cũng tìm đến ta như thế này.
Ông già gãi gãi cái đầu lơ thơ tóc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại thành một đường chỉ. Ngẫm nghĩ rất lâu, ông ta liền nghiêm túc nhìn về phía An Chính.
- Hứa với ta, cũng hứa với cha nuôi của cậu, đây sẽ là việc cuối cùng, sau đó liền rời khỏi thế giới ngầm đó ngay, được chứ?
An Chính mắt đối mắt nhìn lại ông ta, thanh âm trầm ấm khẽ vang lên:
- Tôi hứa.
An Chính sau đó cũng không ở lại lâu, uống hết cốc trà liền rời đi. Đến khi thân ảnh cao lớn khuất dần sau cơn mưa tuyết trắng xóa, ông già đứng trong gara mới chậm rãi kéo cánh cửa sắt xuống.
Ba năm trước, lão già Chương Vỹ cũng đến tìm ông ta vào một ngày cuối mùa thu. Chương Vỹ khi ấy sức khỏe đã rất yếu, thậm chí phải di chuyển bằng xe lăn. Thế mà ông ta cùng một đứa trẻ tên Kim Bắc lại cứ nằng nặc đòi đi tìm thằng nhóc An Chính này ở sàn đấu ngầm. Ông ta toan từ chối, vì dù sao việc này cũng rất nguy hiểm. Nhưng đứng trước sức ép của người bạn cũ, ông đành thỏa hiệp. Khi ấy ông ta mới biết rằng, An Chính, đứa con nuôi của Chương Vỹ, không biết vì lí do gì lại dây dưa với một băng đảng xã hội đen máu mặt ở thành phố B. Nếu không phải ông ta lợi dụng mấy mối quan hệ xưa để lén lút đưa bọn họ vào đó, không biết chừng An Chính còn giữ nổi cái mạng để chờ người đến nhặt về hay không.
Ba năm trôi qua rồi, tính ra là tròn 10 năm thằng nhóc An Chính dấn thân vào băng đảng này. Cả một thời thanh xuân lưu lạc bốn phương trời, chỉ mong sao đây sẽ là năm cuối cùng mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT