Mùa đông đang đi nốt quãng còn lại, cái tiết trời đỏng đảnh, ẩm ương khó chiều này chẳng khác gì tâm trạng người thiếu nữ đôi mươi. Có lúc ửng nắng, rồi òa mưa, chút lưa thưa gió rét rồi lại nồng nàn những vệt nắng cuối cùng.
"Hắt xì"
Người con gái quấn chăn lên quanh mình, vừa ngồi co ro trên ghế sô pha, vừa nhâm nhi ly cà phê sữa ấm nóng. Bàn tay thò ra khỏi tấm chăn dày, nghịch ngợm bấm điều khiển tivi. Được mấy giây, chiếc mũi ngưa ngứa lại khiến cô không nhịn được hắt xì thêm mấy lần.
Cả tuần nay, Giai Nghi ốm vật vã. Thời tiết giao mùa trở lạnh khiến thân thể vốn dĩ yếu ớt lại càng không chịu được. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tiết trời ảm đạm của những ngày đầu đông ít nhiều cũng khiến mọi hoạt động của con người trì trệ. Từ hôm qua đến giờ, Giai Nghi chỉ quanh quẩn ở nhà, công việc cũng không thiết tha muốn làm. Sau ngày hôm đó, tâm trạng cô lúc nào cũng uể oải, rã rời, nụ cười cũng nhạt đi mấy phần. Chiếc hộp vẫn nằm gọn trong ngăn kéo, chưa từng được cô mở ra dù chỉ là một lần. Cô không có đủ dũng cảm, cũng chưa sẵn sàng để đón nhận chuyện này. Trái tim dường như khuyết mất một mảng, âm ỉ, đau đớn.
Cô cầm cốc cà phê lên uống một ngụm. Mùi sữa béo ngậy hòa cùng mùi thơm của cà phê tan ra trong miệng, nhưng cô lại uống không vào. Vị giác của Giai Nghi càng ngày càng tệ, ăn bất cứ thứ gì cũng cảm thấy nhạt nhẽo, khó nuốt. Cô thậm chí đã thử đi khám bác sĩ để kê thuốc, nhưng họ chỉ dặn cô giữ gìn sức khỏe và nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, ngoài ra cũng không nói rõ được vấn đề thể trạng của cô.
Cảm thấy hai thái dương giật giật đau nhức, cô siết chặt cái chăn rồi nằm vật ra ghế sô pha. Tivi vẫn chiếu những chương trình vui mắt, tiếng cười bên trong vang vọng khắp căn nhà, nhưng người ngồi xem lại chẳng có tâm trạng để ý. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình bật sáng, hai mắt thơ thẩn vô định, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó vu vơ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, cô lồm cồm bò dậy, vươn tay cầm lấy cái điện thoại đặt lên tai.
- Alo, có chuyện gì không ạ?
Giai Nghi cố gắng nói to một chút, nhưng giọng mũi nghèn nghẹn vẫn không thể che giấu được. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc sụt sịt. Không biết nói đến điều gì mà Giai Nghi bỗng run rẩy đứng bật dậy, bàn tay cầm điện thoại run run không vững đến nỗi suýt nữa thì đánh rơi xuống đất.
***
Gần một tiếng sau, cô đã ở trong làng trẻ em SOS. Mọi người đều đang khóc rưng rức, những bà sơ ôm lấy nhau an ủi. Mấy đứa trẻ buồn rầu lần lượt đi vào rồi đi ra. Vừa thấy Giai Nghi, họ chủ động đứng tách sang hai bên, nhường đường cho cô đi vào trong phòng. Cô hiệu trưởng ngồi bên giường cầm khăn trắng che kín mặt, hai bả vai run lên bần bật.
Giai Nghi tiến đến khẽ đặt một tay lên vai cô hiệu trưởng, bờ môi mím chặt không để tiếng nghẹn ngào bật ra. Cô hiệu trường xoay người ôm lấy eo Giai Nghi, lớn tiếng khóc. Người phụ nữ già cả một đời trầm tĩnh, hiền hòa, bây giờ lại khóc tức tưởi trước sự ra đi của một người bạn khắc cốt ghi tâm.
Nhìn cái xác lạnh ngắt nằm trên giường, Giai Nghi chầm chậm đưa tay vuốt qua những nếp nhăn trên khuôn mặt, cầm lấy bàn tay gầy gò trơ xương của ông.
- Bác Chương, hãy yên nghỉ.
Đám tang được diễn ra ngay buổi chiều hôm đó. Một đám tang đơn giản giữa những người trong gia đình với nhau. Giai Nghi và Kim Bắc đứng ra phụ trách tiếp khách, dẫn họ vào thăm bác Chương lần cuối trước khi chính thức chôn quan tài xuống đất. Mọi người đều mang dáng vẻ tang thương, mệt mỏi. Họ tiến đến động viên cô hiệu trưởng, người bạn thân thiết nhất của bác Chương, sau đó liền đến bên quan tài nói những lời từ biệt.
Trời bắt đầu mưa. Cơn mưa phùn của mùa đông mang theo cái gió lạnh đến rùng mình. Từng hạt mưa li ti không đủ làm ướt áo, nhưng là đủ để mang đến những nỗi sầu muộn không tên. Tiếc rằng anh ấy không ở đây, ở bên người bác đã nuôi dưỡng anh từ thủa tấm bé. Hẳn là bác đã biết sự ra đi của anh, nên mới đổ bệnh ốm nhiều năm trời như vậy. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau ấy có lẽ còn thấm thía hơn nỗi đau của cô gấp vạn lần.
Giai Nghi cúi gằm mặt. Thần sắc nhợt nhạt, rầu rĩ. Liên Chi đứng một bên thu dọn lễ vật nhìn thấy thế liền tiến đến động viên:
- Đừng buồn quá. Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.
Vừa nói cô vừa ôm thân hình bé nhỏ vào lòng, để đứa em gái tựa đầu vào vai mình. Lúc này, con bé rất cần một người an ủi, sẻ chia.
- Giai Nghi. Bên này đang đông khách quá, giúp tôi một tay với.
Tiếng người đàn ông phát ra từ phía sau vô tình phá vỡ bầu không khí đượm buồn của hai người. Liên Chi hướng mắt lên liền đụng phải tầm mắt của Kim Bắc. Nghĩ đến chuyện tối hôm ấy, trong lòng lại khó chịu không yên. Cô quay phắt đi, vỗ vỗ vào vai Giai Nghi hai cái rồi chủ động đi ra chỗ khác. Kim Bắc nhìn thấy phản ứng của Liên Chi cũng không nói gì. Chuyện của họ đã chính thức kết thúc, không nhìn mặt nhau nữa cũng không phải là vấn đề gì to tát. Dù nghĩ là như vậy nhưng vẻ mặt anh vẫn có chút mất tự nhiên, tiếng thở dài thườn thượt cũng không tài nào kìm nén được.
Giai Nghi hít sâu một hơi lấy lại tâm trạng, sau đó liền tiến đến gần những vị khách mới vào.
- Xin chào. Mời anh vào trong này.
Cô cúi người lên tiếng chào hỏi, nhưng người đàn ông mới đến có vẻ chần chừ. Cả người anh ta mặc đồ đen kín mít, mũ lưỡi trai che kín tầm mắt. Từ vị trị của Giai Nghi ngước lên chỉ đủ để lộ đôi môi mỏng lạnh nhạt cùng khuôn cằm sắc lẹm. Thấy người đàn ông đứng tần ngần một lúc lâu, cô cho rằng anh đang có chút xúc động liền giữ im lặng.
Theo sự chỉ dẫn của cô, người đàn ông đã đến bên cạnh quan tài. Vừa nhìn thấy người nằm bên trong, anh ta liền quỳ sụp xuống lạy ba lạy, sau đó liền quỳ như vậy không nhúc nhích. Miệng anh ta lẩm bẩm mấy tiếng rất khẽ, người đứng gần nhất là Giai Nghi có căng tai cũng không nghe nổi là anh ta đang nói gì. Một hồi lâu sau, người đàn ông từ trên mặt đất đứng dậy, một vài giọt nước mắt theo động tác của anh ta khẽ rơi xuống.
Giai Nghi dường như cũng bị cảm xúc của người đàn ông đả động, trái tim không khỏi bị bóp nghẹn lại. Người đàn ông này hẳn phải có mối quan hệ rất sâu đậm với bác Chương thì mới có thể mang một bộ dáng đau lòng đến khắc khoải như vậy.
- Người đã khuất, hãy cứ để cho họ an tâm yên nghỉ. Còn chúng ta là người ở lại nhất định phải cố gắng sống thật tốt. Bác Chương là một người cha tuyệt vời, một người bạn đáng quý và đáng mến vô cùng. Nhất định ông ấy sẽ đến được một nơi hạnh phúc. Xin hãy nén bi thương.
Cơ thể người đàn ông chấn động, đầu cúi thấp không đáp lại. Mất một lúc, anh ta mới khẽ gật đầu sau đó xoay người rời đi. Câu nói này chính là câu nói mà cách đây hơn ba năm, An Chính đã từng nói với cô. Khi ấy, cô đã hạ quyết tâm phải ở bên người đàn ông ấy đến cuối đời, chỉ là không nghĩ đến số phận hai người âm dương tách biệt.
Đợi đến khi bóng lưng người đàn ông khuất sau cánh cửa, cô mới trở lại bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT