Chứng kiến thế cục xoay chuyển đến chóng mặt, cả đám đông không tránh khỏi thảng thốt. Chúng không tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình. Người thanh niên kia bị ăn đòn đến mức gần như bất tỉnh nhân sự nằm gục dưới đất, thế quái nào giây sau đã vùng dậy hạ gục đô vật kia rồi? Mọi người nhìn nhau, bắt đầu la hét tức giận. Gần như một trăm phần trăm những kẻ có mặt ở đây đều đặt cược rất nhiều tiền vào bên đỏ của gã đô vật, vậy nên kết quả như thế này dĩ nhiên khiến chúng không cam lòng.
Hạo Chột ngồi bên trên trợn tròn mắt, đứng bật dậy lao ra gần phía lan can.
- Thế quái nào... - Gã lầm bầm trong miệng
- Thế quái nào? Cái đó tao phải hỏi mày mới đúng.
Lão Chương thấy người mình đem đến đã nằm sõng soài trên đất liền không nén nổi cơn tức giận. Lão ta nổi đóa lên đứng bật dậy, hùng hổ bỏ đi, khóe miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa. Trước khi đi ra khỏi cửa, lão già đó còn không quên vung tay ném một xấp tiền vào trong không khí. Số tiền này chính là tiền lão đặt cược cho võ sĩ của mình.
Nhìn những tờ tiền bay phất phới trong không khí, Hạo Chột nghiến chặt răng không nói một lời. Một tròng mắt của hắn vằn lên tia máu đỏ. Hắn hít vào một hơi, gào lên một tiếng rồi thẳng tay gạt phăng đống đồ trên bàn xuống đất. Từng chai rượu đắt tiền vỡ tan, những mảnh vụn bắn tung tóe trong không khí. Nhìn những tờ tiền đỏ chót trên mặt đất, hắn càng cảm thấy chướng mắt. Gã phát điên giẫm đạp lên những tờ tiền giấy, miệng không ngừng lảm nhảm một câu:
- Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi...
Hắn ghét màu đỏ, nhưng cũng ám ảnh với cái thứ màu sắc đầy mê hoặc này. Màu đỏ của máu luôn kích thích trí óc của hắn. Giống như máu của mẹ thấm đẫm cơ thể hắn, máu của cha nhuộm đỏ bàn tay hắn, máu của anh em, máu của kẻ thù, bất cứ ai liên quan đến hắn đều phải đổ máu.
"Dương Văn Hạo, 8 tuổi, bị chẩn đoán mắc căn bệnh ám ảnh cưỡng chế theo xu hướng tiêu cực, yêu cầu nhập viện để theo dõi và điều trị kịp thời"
Chỉ vì một chẩn đoán vô thưởng vô phạt của tên bác sĩ kia mà cha mẹ hắn coi hắn như một con quái vật. Ánh mắt nhìn hắn nửa coi thường, nửa sợ hãi, hễ hắn đến gần thì lại tìm cách nhốt hắn vào trong phòng, lúc nào thấy không hài lòng thì sẽ đánh hắn thừa sống thiếu chết. Nhưng bây giờ, đám người ấy không còn có thể ảnh hưởng đến hắn được nữa rồi.
Hạo Chột ngẩng đầu lên, trong mắt hắn bây giờ ngây dại giống như một con dã thú không có lý trí, bàn tay luồn vào trong túi quần rút ra một vật sáng bóng.
An Chính sau khi đánh ngã gã đàn ông thì cũng không chịu được nữa mà ngã vật ra phía sau, chật vật nắm lấy dây chắn bảo vệ vây quanh võ đài. Đám đông bên dưới dường như vẫn chưa nguôi ngoai, lần lượt từng người ném lá phiếu cá cược màu đỏ lên võ đài. Cả sàn đấu ngập trong màu đỏ chói mắt, An Chính nhìn cảnh này liền cười một tiếng tự giễu. Ở đây, anh không có lấy một sự tôn trọng dù là tối thiểu. Thắng thua không còn là vấn đề, điều mà những kẻ máu lạnh ở đây thực sự quan tâm là có con tốt thí nào đứng ra mua vui cho chúng hay không. Một khi đã ở cửa dưới, gần như tuyệt đối người ấy phải hứng chịu sự chà đạp đến chết từ chính những lá phiếu mà chúng nắm giữ.
Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, có một người ở cửa dưới lại dám vùng dậy đánh ngã đối thủ. Nếu không phải năng lực vượt trội thì chính là một kẻ liều chết không biết sợ trời đất. Phải biết rằng cái giá phải trả cho việc làm trái quy định không phải ai cũng có thể gánh chịu.
An Chính khẽ ngửa người ra sau, để mặc máu tươi trên miệng chảy dọc xuống cổ. Lúc này, tầm mắt anh lại khóa chặt đến một thứ màu xanh lấp ló trong đám người. Là một tấm thẻ màu xanh. Có người cư nhiên lại đặt cược cho anh. Cố gắng nheo mắt lại, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy bóng người ấy. Cơ thể già nua đứng chen lấn trong đám đông, bước chân loạng choạng vì bị xô đẩy nhưng bàn tay vẫn kiên quyết nắm chặt lá phiếu trong tay, ánh mắt cương nghị cùng tin tưởng tuyệt đối.
Anh bật cười. Bác Chương sao lại có thể đến tận đây, đầu óc anh choáng váng đến nỗi nhìn thấy cả người vốn dĩ không thể nào xuất hiện rồi hay sao. Nhưng chưa kịp để anh định thần lại thì một tấm thẻ xanh nữa lại lấp ló ngay gần đó. Người cầm nó không ai khác chính là Kim Bắc. Khuôn mặt tèm nhèm nước mắt của cậu ta bây giờ trong nực cười hết sức.
Nhưng chừng ấy là đủ để An Chính tin rằng bản thân không hề nhìn nhầm. Hai người họ thật sự đã ở đây. Tầm mắt anh dáo dác tìm kiếm trong đám người, hi vọng có thể nhìn thấy hai người họ một lần nữa. Phải mất vài phút, anh mới tìm được. Hai người họ đứng ở góc phòng ngay lối ra vào, bác Chương dường như đã cạn kiệt sức lực ngồi phệt xuống chiếc xe lăn, Kim Bắc đứng bên cạnh cũng đang không ngừng lấy tay lau nước mắt. Trong giây phút đó, tầm mắt An Chính liền nhòe đi. Nước giọt nước mắt không biết vì lí do gì liên tục rơi xuống.
Trong thời khắc anh cảm thấy vô vọng nhất, họ đã xuất hiện. Những tấm vé xanh mang theo niềm hi vọng cùng niềm hạnh phúc khó diễn tả bằng lời. Xúc cảm lâng lâng nhen nhóm lên trong anh, và như một phản xạ có điều kiện, anh giơ nắm đấm của mình lên không trung, giống như cái cách mà ba người bọn họ đã từng ăn mừng vào ngày anh giành đai vàng vô địch của 7 năm trước.
Chỉ là, điều không ngờ đến nhất lại xuất hiện. Hai người đứng phía xa gào tên anh trong bất lực. Nhưng tất cả đã muộn. Con dao nhọn hoắt đã đâm xuyên vào vùng bụng của anh. Cảm giác đau đớn khiến anh thảng thốt. Gương mặt điên dại của Hạo Chột đang ở ngay trước mặt anh, con dao của hắn rút ra lại đâm vào liên tục bốn năm phát cho đến khi có người chạy đến kéo hắn ra khỏi người anh. An Chính ngã lăn xuống sàn, ý thức ngày một mơ hồ. Trong đầu qua xẹt qua một suy nghĩ mông lung. Nhất Quán Lôi có phải cũng đã bị tấn công như vậy không, chỉ vì cậu ta làm trái ý của tên sát nhân không bằng cầm thú kia không? Có phải cậu ta cũng cảm thấy nuối tiếc như anh bây giờ không? Anh hối hận rồi, đáng lý ra nên đối xử tốt với mọi người nhiều hơn một chút. Đáng nhẽ, nên yêu cô ấy nhiều hơn một chút. Vốn định trốn tránh em, giờ có lẽ cũng không cần thiết nữa rồi...
...
- Chỉ còn hai vòng băng nữa thôi.
Liên Chi đứng bên giường háo hức chờ đợi. Ngay khi lớp băng cuốn trên mắt tháo xuống, hai mí mắt liền khẽ mở ra. Sau khi chớp mắt một hai lần, rốt cuộc cô cũng thích nghi được với ánh sáng rực rỡ bao trùm căn phòng. Giai Nghi không kìm lòng được mà vươn tay bụm chặt lấy miệng mình, nước mắt rung rung xúc động. Cô ngước mắt nhìn người phụ nữ đang thấp thỏm quỳ một gối bên cạnh mình, chầm chậm gật đầu một cái.
- Chị. Em nhìn thấy chị rồi.
Sau hơn hai năm, cuối cùng Liên Chi cũng đợi được ngày đôi mắt xinh đẹp này một lần nữa tỏa sáng. Đôi mắt đã từng chất chứa vô vàn những cảm xúc mà lời nói đơn thuần không thể nào bộc lộ được hết, một đôi mắt đẹp như tâm hồn người thiếu nữ trẻ trung. Đôi mắt ấy giờ đây đang nhìn thẳng vào mắt cô. Liên Chi nắm chặt lấy bàn tay Giai Nghi, miệng liên tục lẩm bẩm: