Chiến thắng của An Chính nhanh chóng trở thành tâm điểm của ngày hôm đó, nhưng anh lại lấy lý do nghỉ ngơi để từ chối trả lời phóng viên.
- Trời ạ, cả đoàn phóng viên nhao nhao muốn phỏng vấn mà mày lại một mực đòi về, ít nhất cũng nên ở lại để cho tao nói một câu với chứ.
Kim Bắc tiếc nuối than thở, nhưng thần sắc vẫn ẩn ẩn ý cười. Chiến thắng của An Chính đối với anh mà nói không có gì bất ngờ, chỉ là nó đến sớm hay muộn mà thôi. Trong 2 tháng chuẩn bị, thực lực của cậu ta không những không giảm sút, ngược lại còn tăng tiến rõ rệt. Vòng loại đầu tiên mới là sự cọ xát nhẹ nhàng dành cho An Chính, khó khăn thực sự nằm ở vòng đấu một tháng sau.
Vừa về đến khách sạn, An Chính lập tức vào phòng riêng rồi đóng cửa. Bàn tay nhanh chóng lấy điện thoại trong ba lô ra.
- Alo. - Giọng nữ nghẹn ngào vang lên trong điện thoại.
- Giai Nghi, là tôi. - Thấy phía bên kia không trả lời, anh liền ngay lập tức nhận ra điểm khác thường - Em khóc à?.
Ngôn Tình Sắc- Không có gì. - Cô sụt sịt - Em chỉ là rất mừng, rốt cuộc anh cũng làm được rồi.
- Nín đi, khóc nhiều sáng mai mắt sẽ sưng hết lên đấy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia cứ chốc chốc lại nấc nhẹ khiến anh không khỏi xót xa.
- Tôi nhớ em.
Người đàn ông bất chợt lên tiếng khiến Giai Nghi có chút giật mình. Cô khẽ bật cười, nước mắt cũng ngừng rơi, cơ thể chầm chậm nằm dài ra ghế.
Cứ thế, hai người yêu nhau ở hai thành phố, thông qua chiếc điện thoại nhỏ gửi đến nhau những nhớ nhung, những xúc cảm dẫu còn đôi chút dè dặt nhưng thật ngọt ngào. Hai người mải mê trò chuyện đến gần sáng, tận đến lúc Giai Nghi đã ngủ quên trên ghế sô pha, họ mới dừng lại.
- Ngủ ngon, Giai Nghi. - Trước khi cúp máy, người đàn ông thấp giọng thì thầm vào máy điện thoại, sau đó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau...
Ngoài trời, những chiếc lá vàng chao lượn từ trên cành cao rồi đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất. Tiết trời ngày thu ở thành phố B có chút nắng vàng, nhưng không quá rạo rực. Những tia nắng nhẹ nhàng, ấm áp làm yên lòng người. Giọt nắng vàng đầu tiên xuyên qua tán lá từ tít tắt trên cao, rọi xuống từng ngóc ngách, từng con đường. Buổi sáng thức giấc, người ta bước ra ngoài sẽ thấy khí trời hơi se se cùng cảm giác lành lạnh của hơi sương, khi lặng yên lắng tai nghe còn phát hiện đâu đó có tiếng gió cuốn lá vàng xào xạc.
Nhưng khung cảnh bình yên này không kéo dài được quá lâu khi những tờ báo đầu tiên được phát ra. Trên các trang bìa đều là hình ảnh của An Chính. Trận đấu bùng nổ ngày hôm qua đã phủ kín các mặt báo, đâu đâu cũng là những lời khen ngợi có cánh dành cho chiến thắng thuyết phục của anh. "Nắm đấm tử thần" hay "Một giây knock-out" là những mỹ từ mà báo chí dành cho màn thể hiện quá xuất sắc của An Chính. Dường như chỉ sau một đêm, anh đã trở thành tâm điểm của thành phố hoa lệ này.
Trước cửa khách sạn, hàng chục xe phóng viên vây kín dường như đang chờ đợi điều gì đó. Rất nhanh, "thứ" họ chờ đã xuất hiện. An Chính và Kim Bắc sánh vai nhau từ từ đi về phía cửa chính. Xe buýt của họ đang đậu ở khá xa, nên dù muốn hay không, hai người bắt buộc phải đi qua thiên la địa võng của đám phóng viên trước mặt. Vừa thấy An Chính, hàng trăm người phóng viên đã nhao nhao xông đến chĩa mic về phía anh.
- Anh có suy nghĩ về về chiến thắng chớp nhoáng ngày hôm qua?
- Điều gì đã khiến anh chơi phòng thủ suốt 7 hiệp đấu như vậy?
- Chiến thuật trong trận đấu tối nay là gì vậy thưa anh?
Trước những câu hỏi dồn dập, An Chính tuyệt nhiên im lặng, chỉ lặng lẽ kéo thấp mũ áo rồi lách người đi qua.
- Xin lỗi, chúng tôi hiện không thể trả lời các bạn ngay được. - Kim Bắc lên tiếng giải thích, vươn tay luống cuống chặn những người phóng viên quá khích lại.
Phải mất rất nhiều thời gian, hai người mới thành công lên được xe buýt. Khác với những tuyển thủ chuyên nghiệp cùng tham gia giải đấu, An Chính chỉ cùng một mình Kim Bắc đến thành phố B, còn toàn bộ nhân viên hỗ trợ đều không được anh dẫn đi theo. Thực ra, chỉ riêng Kim Bắc thôi cũng đủ để hoàn thành toàn bộ công việc của gần mười người, thế nên An Chính cho rằng không cần phải mang thêm những người khác. Chỉ là, anh không nghĩ đến việc bản thân lại vướng vào cảnh "thập diện mai phục" như vừa rồi, nếu như có nhiều người hơn một chút thì có lẽ bọn họ đã không phải mất công mất sức như vậy. Vừa khẽ ngửa người ra đằng sau, bên cạnh anh chợt vang lên tiếng cười khúc khích:
- Không biết cái tên Thiên Lý kia sau khi tỉnh lại biết tin mình thua thì sẽ thế nào nhỉ? - Kim Bắc hả hê sung sướng. Từ tối hôm qua, cảm giác mơn man trong tư vị chiến thắng khiến anh ta lăn lộn không biết bao nhiêu vòng trên giường.
- Thiên lý thì chỉ nên dùng để nấu canh, không nên mang lên võ đài.(*) - An Chính vừa nhắm mắt, vừa khẽ lên tiếng.
Nghe câu bông đùa của người bên cạnh, Kim Bắc cười đến không ngậm được miệng, liên tục gật gật đầu đồng tình. Vui vẻ nói chuyện vài câu, Kim Bắc mới quay lại chủ đề chính. Đối thủ tối hôm nay không quá đáng sợ, so với cái bông hoa Thiên Lý kia thì vẫn kém một phần bản lĩnh, chỉ cần phát huy tốt như trận vừa rồi thì không có gì đáng lo ngại.
An Chính vẫn giữ vẻ trầm mặc thường thấy, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Đấu xong trận cuối thì có thể ra sân bay về luôn phải không?
- Hả? À ừ, đương nhiên là có thể.
Kim Bắc có chút không kịp phản ứng với câu hỏi bất chợt của An Chính. Anh ta có lẽ không đoán được rằng, trong đầu của người bên cạnh chỉ đang mải mê nghĩ xem bao giờ mới được về gặp người con gái của của anh ta. Cảm giác nhớ thương một người khiến anh cảm thấy mới lạ, nhưng cũng thật thỏa mãn.
...
Những trận đấu của vòng loại rất nhanh đã kết thúc. An Chính dễ dàng có được 4 trận thắng cho bản thân, thành công ghi tên mình vào vòng quan trọng nhất của giải đấu này. Cái tên An Chính hiện giờ đang khiến truyền thông báo chí săn lùng ráo riết. Rất lâu rồi mới lại xuất hiện một tuyển thủ sử dụng lối đánh "phòng thủ phản công" đẹp mắt như vậy, nên cũng dễ hiểu khi mà mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía anh. Một khởi đầu thế này đã là trọn vẹn sau nhiều năm dài vắng bóng của An Chính, cũng đủ để anh an tâm trở về với người đang đợi mình ở nhà.
5 giờ sáng, An Chính đã về đến nơi. Bước chân khẽ khàng tiến về phòng ngủ nơi người con gái xinh đẹp đang ngủ say. Cô cuộn tròn trên giường, thỉnh thoảng hơi thở lại phát ra âm thanh rất khẽ. An Chính để ba lô xuống, cẩn thận vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô. Cánh tay rắn chắc dịu dàng ôm lấy cơ thể mềm mại của nữ nhân vào trong lòng. Mùi hương nhè nhẹ từ cơ thể cô khiến An Chính ngây ngất. Anh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô. Ngắm nhìn ngũ quan tinh tế của người con gái khiến anh không nhịn được mà đưa tay lên, lần sờ theo sống mũi, xuống đến môi, rồi đến cổ. Ngón tay dừng lại trên lớp áo trước ngực người con gái.
Mỗi lần cô hít thở, vạt áo trước ngực lại phập phồng đều đều. Tầm mắt An Chính cũng theo đó mà bị hút chặt vào cơ thể mỹ miều của người con gái trong lòng. Từng cử động dù là nhỏ nhất cũng không thoát khỏi ánh nhìn nóng bỏng của anh. Không biết qua bao lâu, An Chính mới chậm rãi rời tầm mắt ra chỗ khác. Cơ thể nảy sinh phản ứng kì lạ như nhắc nhở anh nên tự kiềm chế bản thân lại. Bây giờ chưa phải lúc. Anh muốn đợi cô yêu anh nhiều hơn một chút, chủ động nằm dưới vòng tay của anh, toàn tâm toàn ý hướng về anh, khi ấy cô muốn trốn tránh cũng không trốn được.
(*): hoa thiên lý thường được các bà nội trợ dùng để nấu canh, ở đây ý ám chỉ Thiên Lý rất dễ nuốt.