Nhưng với sức của cô thì làm sao có thể cùng một lúc mà chống lại hai người bọn họ, cuối cùng túi xách của cô cũng bị Phong quản gia giật lấy.
Vừa giật được túi xách của Triệu Lan Vy, Phong quản gia đã xoay miệng túi xuống đất trút tất cả đồ đạc trong túi của Triệu Lan Vy, đồ đạc đều bị rơi ra ngoài nằm vương vãi trên sàn nhà, con chíp cũng bị rơi theo.
Ân Ly là người rất giỏi về công nghệ cho nên con chíp vừa rơi xuống cô ta đã biết ngay mà cầm lên đưa cho Trác Duệ Quân.
Trác Duệ Quân cầm lấy con chíp, giận dữ bóp nát nó trong lòng bàn tay.
Rồi hắn bước đến chỗ của Triệu Lan Vy, bóp lấy cổ cô, hét lớn:" Triệu Lan Vy, tôi đối xử tệ bạc với cô lắm sao hả? " Hắn càng lúc càng dùng lực hơn, bóp chặt lấy cô cổ:" Trả lời tôi! Tôi đối xử tệ bạc với cô lắm sao? Tôi yêu thương cô nhiều đến cỡ nào cô không cảm nhận được sao? Bây giờ, cô đáp lại tình cảm của tôi bằng sự phản bội của cô đó sao? "
Không khí trong lòng ngực cô ngày một cạn dần, sắc mặt cũng trở nên tím tái khó coi, nhưng khát vọng sống của cô vẫn còn đó, ngày nào Trác Duệ Quân chưa chết thì cô nhất định không được chết, muốn chết cô cũng phải kéo hắn đi cùng.
Triệu Lan Vy ra sức vùng vẫy, cố gắng gỡ bàn tay to lớn đầy gân guốc của hắn ra khỏi cổ của cô, ánh mắt bây giờ đỏ ao đã bị lấp đầy bởi nước nhưng cô vẫn quật cường mà không hề khuất phục trước hắn.
Bỗng nhiên lúc này, Trác Duệ Quân lại buông tay ra.
Triệu Lan Vy chao đảo đứng không vững nữa mà ngã xuống dưới nên sàn, cô ho sặc sụa, dáng vẻ vô cùng yếu ớt nằm dài dưới chân hắn, thoi thóp chỉ biết chờ chết.
Bụng của cô vừa mới hết đau bây giờ lại bắt đầu nhói lên lại, chỉ biết ôm chặt lấy bụng của mình, nhưng một bản năng vốn có của người mẹ là bảo vệ con.
Vĩ Phàm ở đứng trong một góc, lúc này đã tiến lên vài bước. Chú Minh có dặn anh, nếu như bị phát hiện, nhất định phải bảo vệ được tính mạng của Triệu Lan Vy, không để cho cô gặp nguy hiểm.
Vĩ Phàm từ từ rút súng ở túi áo trong của mình ra, lên nòng, có thể bắn bất kỳ lúc nào, dù ở đây có rất nhiều người, tỉ lệ thắng là vô cùng ít ỏi, nhưng kỹ thuật bắn súng của anh không phải quá kém cỏi, nhất quyết anh phải đưa Triệu Lan Vy an toàn rời khỏi đây.
Triệu Lan Vy thấy Vĩ Phàm đang tiến lại phía của mình, cô nằm dưới đắt khẽ lắc đầu với anh, ánh mắt dâng lên sự kiên định và quật cường trong đó.
Cô không muốn Vĩ Phàm bước đến chỗ cô, bảo anh hãy dừng lại, đừng hành động gì cả.
Ngày hôm nay, cô có thể bị phát hiện là gián điệp, còn Vĩ Phàm thì không, vì Vĩ Phàm là cảnh sát, anh đại diện cho ánh sáng của công lý, một khi anh bị phát hiện cũng đồng nghĩa là công lý cũng sẽ không còn nữa và cái ác sẽ lên ngôi.
Còn cô thì khác, cô chỉ là một người bình thường đang theo đuổi công lý của riêng mình mà thôi, cô bị phát hiện cũng không sao, cô thà chết một mình cũng không thể kéo Vĩ Phàm theo được.
Trác Duệ Quân từ từ bước lại trước mặt Triệu Lan Vy, ánh mắt đầy sát khí.
Triệu Lan Vy sợ hãi, vô thức mà lùi lại, cứ như thế cô bị hắn ép vào tường, không còn đường lui nữa.
Hắn ngồi xuống trước mặt của Triệu Lan Vy, dùng tay nâng cằm cô lên, kéo cô lại gần hắn.
" Sợ sao? Triệu Lan Vy, tôi cho em một cơ hội cuối cùng ….em cầu xin tôi đi! Tôi sẽ tha thứ cho em. "
Triệu Lan Vy từ đầu đến cuối cũng không chịu mở miệng xin tha.
Hôm nay cô thà chết cũng không chịu cúi đầu trước mặt hắn.
Lúc này, bỗng nhiên Trác Duệ Quân nghe được tiếng lên nòng súng bên tai hắn, đồng tử của hắn ngay lập tức dãn ra khi nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào ngực, và người chĩa súng vào hắn không ai khác là Triệu Lan Vy.
Khẩu súng này chú Minh đã đưa cho cô đề phòng khi cô gặp nguy hiểm có thể tự vệ, trước khi vào nhà cô đã có linh cảm không tốt nên đã lấy khẩu súng này nhét vào trong người mình.
Triệu Lan Vy từ từ đứng dậy, tay không ngừng run rẩy nhưng vẫn cầm chắc khẩu súng ngắm thẳng vào hắn ta. Trác Duệ Quân cũng đứng dậy theo cô.
" Trác Duệ Quân, dù hôm nay tôi có chết cũng nhất định không để cho anh sống để tiếp tục hại người. "
Trái lại với suy nghĩ của cô, Trác Duệ Quân vẫn điềm tĩnh, gương mặt chẳng hề lộ ra một chút gì gọi là sợ hãi, có lẽ hắn là đã quá quen thuộc với điều này rồi.
Hắn là ông trùm, hắn đắc tội với biết bao nhiêu người, trên đời này người muốn giết hắn nhiều vô số kể, người đó điều là những ông trùm, những kẻ có máu mặt trong giới, còn Triệu Lan Vy cô chỉ là một cô gái chân yếu ta mềm cô nào có thể đủ sức để khiến cho hắn phải sợ.
Đột nhiên hắn cười phá lên, nhưng thể vừa xem chuyện hài, nụ cười đó khiến cô thấy ớn lạnh cả sống lưng, sau đó hắn chầm chậm nói:" Em muốn giết tôi thì trước tiên nên xem tình hình bây giờ của mình đi! "
Triệu Lan Vy bây giờ mới nhìn xung quanh.
Đám đàn em của Trác Duệ Quân không biết từ lúc nào đã bao vây xung quanh cô, bọn họ đều đang chĩa họng súng vào cô.
Cô bây giờ đang đứng ở trung tâm, là trung tâm của sự chết chóc, chỉ cần một cử động dù là nhỏ nhất, chỉ cần một sự vùng vẫy chống đối của cô vào thời khắc này, tất cả bọn sẽ bóp cò, khoảng mười mấy khẩu súng này cũng đủ để khiến cô chết không toàn thây.
Dù vậy, Triệu Lan Vy vẫn không bỏ súng xuống đầu hàng, tay cô vẫn cầm súng, nước mắt lưng tròng dù không thể nhìn rõ được khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông phía trước nữa nhưng cô vẫn ngắm họng súng vào hắn.
Dáng vẻ quật cường không chịu khuất phục, bây giờ cô đã đến đường cùng rồi, khi con người ta rơi vào con đường cùng thì chuyện gì mà chẳng dám làm.
Khi đàn em của Trác Duệ Quân nổ súng cô cũng sẽ nổ súng, nếu hôm nay cô chết thì cũng không phải là một cái chết uổng phí.
Không gian nơi đây bây giờ chợt trở nên vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi bên tai, không ai nói chuyện nữa, họ chỉ tập trung quan sát mục tiêu trước mặt mình.
Phong quản gia đứng cách Trác Duệ Quân một khoảng không xa, bỗng nhiên có một tờ giấy bay đến dưới chân ông.
Tờ giấy đó rơi ra từ túi xách của Triệu Lan Vy lúc nãy.
Không biết có điều gì thúc giục mà khiến ông lại nhặt tờ giấy đó lên. Phong quản gia xem xong mà hốt hoảng liền đưa tờ giấy cho Trác Duệ Quân xem.
Triệu Lan Vy nhìn thấy tờ giấy mà Phong quản gia đang cầm ngay lập tức nhận ra đó là giấy khám thai lúc nãy của cô.
" Không được…" Cô vừa hét vừa xông đến chỗ của Phong quản gia để giật lại tờ giấy trước khi ông ta đưa nó cho Trác Duệ Quân.
Nhưng cô vừa mới bước được vài bước đã bị đám đàn em của Trác Duệ Quân chắn ngang trước mặt, họng súng đen ngòm của hắn chĩa thẳng vào đầu cô không cho cô bước tiếp nữa.
" Ông chủ! " Phong quản gia gấp gáp đưa tờ giấy cho Trác Duệ Quân.
Hắn cầm tờ giấy mà Phong quản gia đưa, sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Hắn đọc rất kỹ từ chữ ở trong đó, đọc đi đọc lại rất nhiều lần để chắc chắn rằng hắn không nhìn lầm.
Trên tờ giấy đó ghi là Triệu Lan Vy đang mang thai.
Cả người Trác Duệ Quân bỗng chốc cứng đờ, hắn không thể tin nổi, cô đang mang thai đứa con của hắn, giọt máu của hắn đang ở trong người cô, đó là người thân của hắn. Bao nhiêu năm qua hắn là một kẻ không có người thân, không có gia đình, một kẻ đơn độc chẳng ai quan tâm đến, bây giờ hắn có người thân rồi, người duy nhất của hắn trên cuộc đời này đang ở trong bụng của Triệu Lan Vy.
" Bỏ súng xuống! " Hắn ra lệnh.
Tất cả đàn em của Trác Duệ Quân đều sửng sờ, cả Vĩ Phàm cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, chỉ có Phong quản gia là biết sự việc nên cũng không bất ngờ cho lắm.
" Tôi nói các người bỏ súng xuống hết có nghe không hả? " Thấy bọn họ vẫn còn ngắm họng súng về phía của Triệu Lan Vy, Trác Duệ Quân tức giận mà hét lớn.
Sau đó, tất cả liền nghe lệnh mà bỏ súng xuống.
Ngay lúc này, bụng của Triệu Lan Vy lại quặn đau, sắc mặt cô bây giờ đã trắng bệch, không còn chút máu, cuối cùng không chịu nổi nữa mà đã ngất đi.
Trác Duệ Quân liền nhanh chóng chạy lại đỡ cô rồi lớn tiếng kêu người gọi bác sĩ cho Triệu Lan Vy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT