Ở bên ngoài thang máy, Trác Duệ Quân vẫn chưa đi, từ nãy đến giờ hắn vẫn còn ở đây, hắn đã nghe thấy hết những gì Triệu Lan Vy nói với hắn.
Hắn liên tục dùng tay không bấm vào cửa thang máy một cách điên cuồng.
" Triệu Lan Vy! Trong từ điển của tôi không có từ không thể, tôi đã nói sẽ cứu em ra bên ngoài, nhất định tôi sẽ cứu được em."
Giữa thế gian rộng lớn cuối cùng cũng có một người trở thành ngoại lệ của hắn, có thể khiến hắn trong giây phút cận kề cái chết vẫn cam tâm ở lại bên cạnh cô, cùng chết với cô.
Nhưng hắn là người không dễ dàng buông xuôi, một khi hắn đã muốn thứ gì đều sẽ có được bằng mọi giá.
Ngay cả những vật vô tri này cũng không thể ngăn cản được hắn, chúng rồi cũng sẽ khuất phục trước hắn mà thôi.
Bây giờ, cánh cửa thang máy vì không chịu nổi những cú đấm mạnh mẽ của Trác Duệ Quân mà đã bị biến dạng méo mó, nhờ đó có thể tạo được một khe hở.
Trác Duệ Quân đưa tay của hắn luồng qua khe hở đó. Bàn tay của hắn chảy rất nhiều máu, từng giọt từng giọt trĩu nặng rồi rơi xuống.
Dù vậy, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng không đổi.
Qua khe hở cánh cửa cô có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, đôi mắt màu hổ phách của hắn đang nhìn cô, cô cũng nhìn vào đôi mắt đó, không hiểu sao lúc này trong tim cô lại rạo rực, một thứ cảm giác mãnh liệt đang trỗi dậy trong lòng, hắn cũng nhận được thứ cảm giác y như cô vậy.
Giọng của hắn trầm trầm vang lên và không kém phần bá đạo.
" Trên đời này Trác Duệ Quân tôi đã muốn thứ gì điều sẽ có nó cho bằng được, tôi nói cho em biết, bây giờ thứ tôi muốn chính là em, tôi chưa có được em thì em đừng hòng mà thoát khỏi tôi. "
Cuối cùng Trác Duệ Quân dùng hết sức của mình kéo phăng cánh cửa ra, tạo được một khoảng trống từ khe hở cửa thang máy để Triệu Lan Vy thoát ra ngoài.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay Triệu Lan Vy kéo cô ra khỏi thang máy, chạy khỏi đây.
Trước đó Trác Duệ Quân đã bảo Phong quản gia lên máy bay trước và điều khiển cho máy bay cố gắng giữ cho khoảng cách giữa máy bay và toà nhà vừa đủ để hắn có thể nhảy qua được.
Còn một phút nữa quả bom sẽ phát nổ.
Trác Duệ Quân vẫn nắm chặt tay của Triệu Lan Vy mà chạy, nhưng Triệu Lan Vy chạy rất chậm, hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của hắn. Trác Duệ Quân liền vác Triệu Lan Vy lên vai tiếp tục chạy.
Cửa kính của tòa nhà đã được đập vỡ từ trước để Trác Duệ Quân có thể từ đó phóng lên máy bay.
Vừa nhìn thấy Trác Duệ Quân đang chạy ra, Phong quản gia liền cho máy bay hạ thấp xuống, để Trác Duệ Quân có thể nhảy vào trong.
Việc canh khoảng cách này hoàn toàn không phải là một chuyện dễ dàng, nếu sai một li thôi cả Trác Duệ Quân và Triệu Lan Vy đều sẽ bị rơi xuống, còn nếu bay quá gần thì cánh của máy bay sẽ va vào toà nhà, lúc đó cánh máy bay có thể bị hỏng vài chiếc máy bay có thể bị rơi xuống.
Lúc này Trác Duệ Quân tăng tốc lấy đà nhanh hơn, cùng lúc đó máy bay từ từ hạ xuống ngang tầm, cửa máy bay bắt đầu mở ra, gió mạnh khiến chiếc máy bay chao đảo trên không trung, gây khó khăn cho việc canh khoảng cách chuẩn xác, nhưng Trác Duệ Quân không còn thời gian để chờ cho hết gió, không hề do dự Trác Duệ Quân liền phóng thẳng qua máy bay…
Không may, gió quá mạnh khiến máy bay bị gió đẩy ra xa, nhưng Trác Duệ Quân đã với tay kịp thời nắm được thanh kim loại của phần khung hạ cánh của máy bay trực thăng.
Phong quản gia ngồi trong buồng lái bắt đầu kéo cần điều khiển cho máy bay từ từ bay lên cao, nếu quả bom phát nổ sẽ tạo ra một áp lực và lượng nhiệt không hề nhỏ, máy bay của họ chắc chắn sẽ không chịu được áp lực đó, nên chỉ còn cách phải để máy bay tránh xa toà nhà càng xa càng tốt.
*Bùm*
Sau tiếng nổ vang trời ngọn lửa hung hăng liền lan ra nuốt chửng lấy toà nhà, những đám khói đen cuồn cuộn dâng lên, cả toà nhà nhanh chóng chìm trong biển lửa.
Trác Duệ Quân và Triệu Lan Vy vẫy còn treo lủng lẳng ở ngoài máy bay.
Triệu Lan Vy ở trên vai Trác Duệ Quân do không dữ được thăng bằng mà bị trượt xuống, nhưng rất may là Trác Duệ Quân phản ứng rất nhanh nên giữ cô lại được.
Triệu Lan Vy nhìn xuống phía dưới mặt đất liền tím tái, với độ cao này nếu lúc nãy Trác Duệ Quân không giữ cô lại kịp, bị rơi xuống thì chỉ có thịt nát xương tan.
" Ôm chặt tôi! "
Giọng nói trầm trầm của Trác Duệ Quân vang lên bên tai cô, không hiểu sao lại khiến cô an tâm đến vậy.
Triệu Lan Vy liền nghe lời, vòng tay qua cổ Trác Duệ Quân ôm thật chặt lấy hắn.
Jason ngồi bên chiếc trực thăng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng Trác Duệ Quân và Triệu Lan Vy bị treo lủng lẳng ở bên ngoài máy bay liền khiến hắn thót tim, hồi hộp hệt như đang coi bộ phim hành động.
Phong quản gia lúc này giao máy bay lại cho một tên đàn em, để ông đi ra kéo Trác Duệ Quân và Triệu Lan Vy lên.
Triệu Lan Vy đưa tay của mình ra để Phong quản gia kéo cô lên, vì cô là con gái, không quá nặng với sức của Phong quản gia thì có thể kéo được cô lên.
Đến lượt Trác Duệ Quân thì gặp khó khăn, bởi vì hắn nặng hơn Triệu Lan Vy nhiều, Phong quản gia cũng đã có tuổi, sức lực không thể bằng một người đàn ông khoẻ mạnh được nên không thể kéo Trác Duệ Quân lên một cách dễ dàng như Triệu Lan Vy.
Lúc này, Triệu Lan Vy ngồi trong máy bay, vươn tay của mình ra, cùng Phong quản gia kéo Trác Duệ Quân lên, nhưng không hề hấn gì.
Trác Duệ Quân hướng mắt nhìn lên, hắn thấy đôi mắt của cô bây giờ đã đỏ hoe.
Cô đang khóc, khóc vì hắn, cô đang quan tâm hắn, cô sợ hắn chết, nghĩ đến đây trong lòng hắn đột nhiên lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
" Tôi không sao cả, em đừng khóc. "
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay cứng rắn, mạnh mẽ của hắn không chịu buông.
Hắn có hơi buồn cười khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô nghĩ hắn dễ chết như vậy sao?
Hắn là Trác Duệ Quân, là ông trùm Trác Duệ Quân có chuyện nguy hiểm nào mà hắn chưa từng trải qua.
Hắn có thể một mình mà trèo lên máy bay được, chỉ là… cô đang nắm tay hắn, bàn tay mềm mại này đang nắm lấy tay hắn, hắn rất thích cảm giác này, đột nhiên hắn muốn được nắm tay, nên nãy giờ hắn không chịu lên thôi.
Nhưng nhìn thấy cô vì hắn mà khóc đến sưng cả mắt nhưng thế này, hắn lại không nỡ để cho cô khóc nữa, hắn dùng sức nâng người lên, cùng lúc này, cả Phong quản gia và Triệu Lan Vy dùng hết sức kéo mạnh hắn lên, cuối cùng cũng đã thành công kéo được hắn vào trong chiếc trực thăng.
Triệu Lan Vy nhìn thấy Trác Duệ Quân đã được kéo lên an toàn, bao nhiêu sợ hãi từ nãy đến giờ đều bùng phát, mà khóc lóc ầm ĩ. Từ trước đến giờ cô chưa từng ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này, cô không nghĩ đến là mình vẫn còn có thể sống sót được.
Trác Duệ Quân ngồi trên ghế máy bay, kéo Triệu Lan Vy đứng dậy, để cô ngồi lên đùi hắn.
Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng, xoa đầu cô dỗ dành.
" Ngoan, không sao rồi, đừng khóc! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT