[.........]
Kể từ ngày hôm đó, mọi ý nghĩ liên lạc với anh qua điện thoại rơi dần vào bế tắc. Diệp Tử cũng chỉ biết tự trấn an mình rồi trở lại cuộc sống thường ngày.
Hôm nay là sinh nhật cậu, đồng nghiệp xung quanh hay đến thì cũng chúc mừng cậu vài ba câu có rủ rê ra quán rượu làm vài ly coi như ăn mừng tuổi mới nhưng Diệp Tử cũng chỉ mời họ bữa cơm trưa rồi thôi. Khánh Như nhìn thấy được cậu em vẻ ngoài cười cười nói nói nhưng bên trong hình như không ổn là bao, tan làm cô bá vai nói với Diệp Tử:
Đi ăn tối thôi
Chưa để Diệp Tử phản ứng, cô đã kéo tay cậu trai đến một quán thịt nướng gần đó. Diệp Tử muốn đi về nhưng ngay lúc đó Khánh Như có điện thoại, hoá ra là cô đã đặt một cái bánh sinh nhật nhỏ cho cậu nhờ người giao đến. Thế là Diệp Tử hết cớ từ chối, bánh cũng đã thổi, ăn được một lúc thì Khánh Như hỏi thẳng vấn đề:
Em không được khoẻ sao? Hôm nay chị thấy chú em uể oải hơn mọi khi nữa đó. Có chuyện gì không vậy? Bức bối thì nói với chị đây.
Diệp Tử thở dài rồi nói cho chị nghe, hoá ra là về món quà của anh, năm nào cũng thế, cứ đến sinh nhật là cậu lại càng não lòng hơn khi nghĩ đến anh, đã từ lâu sinh nhật đối với cậu nó là một thứ rất xa xỉ, hồi còn bà và mẹ thì một cái bánh nhỏ, hay gói bánh gói kẹo cũng làm cho đứa trẻ vui mừng, đến khi lớn lên cậu cũng chẳng dám nghĩ đến nữa, Diệp Tử dần lãng quên đi cái ngày đó và ý nghĩa của nó nhưng chính anh đã sưởi ấm trái tim cậu. Tuy không gặp được anh vào ngày hôm đó, nhưng cậu lại nhận được quà từ anh đúng nghĩa một ngày sinh nhật, điều này lại càng làm cho cậu hoài nghĩ thêm.
Ngôn Tình SắcKhánh Như thông cảm cho tâm tư của em trai, ngoài an ủi ra cũng chẳng thể làm gì được cho cậu, chị em họ tạm biệt nhau trở về nhà. Trên đường đi, Diệp Tử bắt gặp bên đường có một chiếc ô tô cùng một người đàn ông đang loay hoay bên ngoài mà nắp xe lại mở, chắc xe có vấn đề. Cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chuẩn bị tiếp tục đi thì gương mặt của người đàn ông kia quay lại, Diệp Tử nhìn trực diện vào người đó... là Phong Lâm. Diệp Tử giật mình, có Lâm chắc phải có anh ở đây, nghĩ đến thôi tim của cậu đã bắt đầu đập mạnh hơn, Diệp Tử mạnh dạn đi đến chỗ chiếc xe. Phong Lâm đang bấm điện thoại, nghe tiếng động liền ngước mặt lên nhìn, Diệp Tử dừng ở khoảng cách nhất định, cậu chần chừ cất tiếng:
Dạ.....chú Lâm phải không ạ?
Phong Lâm nhìn kĩ hơn nữa, nhận ra đó là cậu, Lâm giảm bớt cảnh giác, anh dừng bấm điện thoại Diệp Tử cũng lại gần hơn, anh lên tiếng hỏi:
Lâu rồi không gặp, cậu khoẻ không?
Dạ vẫn ổn cả, chú chắc vấn khoẻ...
Phong Lâm gật đầu một cái, cuộc đối thoại ngắn ngủi của họ chìm vào tĩnh lặng, bầu không khí ngột ngạt đi, Diệp Tử muốn hỏi về anh nhưng không thể nào mở lời, cậu lúng túng bấm đầu ngón tay thì Lâm lên tiếng:
Cậu sống ở đây sao? Tình cờ đấy, anh Hoằng cũng mới vào đây công tác 1 tuần
Nghe đến tên anh, tim của cậu càng nhộn nhạo hơn, Diệp Tử chớp thời cơ hỏi lại ngay:
Dạ vậy, chú ấy...trong xe ạ?
" Ừ, anh mới gặp đối tác, cũng có chút say nên nghỉ trong xe rồi "
Diệp Tử muốn tiến đến bên cánh cửa kia nhưng đôi chân cậu nặng trĩu đến lạ, bước một bước cũng tài nào không được. Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn, những hình ảnh về anh bắt đầu ùa về, Diệp Tử giờ đây còn căng thẳng hơn cả những lúc vào thi. Phong Lâm thấy vậy liền xua tay ý chỉ cậu cứ đi lên còn mình tiếp tục sửa xe. Diệp Tử hít một hơi dài rồi từ từ tiến gần cánh cửa kia, qua lớp kính dày mờ ảo đó, hình ảnh người đàn ông thân quen mệt nhọc tựa vào ghế. Diệp Tử nhìn anh, người cậu thương nhớ bấy lâu, suốt quãng thời gian dài, cảm xúc cậu dành cho anh vẫn nguyên vẹn, tại sao nó chẳng đổi khác đi chút nào vậy? Diệp Tử chầm chậm đưa tay chạm vào cửa xe thì có tiếng nói vang lên:
Chạy thẳng lên đi, tao đang đứng trước đây
Phong Lâm ngắt máy, một chiếc xe khác chạy lên rồi dừng lại chỗ họ, nhiều người khác từ xe bước xuống theo Lâm đi về phía anh. Diệp Tử tránh đường, cánh cửa mở ra, Trịnh Hoằng cũng dần mở mắt, những người kia có ý đỡ anh nhưng người đàn ông hất tay, anh cố vịn vào thành cửa xiêu vẹo bước đi về chiếc xe phía sau. Trong cơn say anh đê mê không để ý gì cả nên nào thấy cậu, Diệp Tử thật muốn đến bên đỡ anh, nhưng lực bất tòng tâm, cậu thật không biết đối diện với anh thế nào, nhỡ đâu lại khiến anh khó chịu. Chiếc xe lăn bánh vụt qua cậu, Diệp Tử vẫn cứ dõi theo đến khi không còn thấy chiếc xe đâu nữa. Phong Lâm vỗ vai cậu, nói:
Nếu như cậu muốn, cậu cứ làm, không phải cái gì cậu thấy trước mắt đều là sự thật đâu. Tối rồi, cậu cũng về đi
Nói rồi, Lâm quay trở lại với vài người bên kia tiếp tục công việc, Diệp Tử cũng lủi thủi đi về
[.......]