Editor: Cá.

Wattpad: _Cas2619_

Ba tháng sau.

Mục Uyên nhìn em trai từ huấn luyện quân sự trở về, cả người đen như cục than, nhân từ múc cho nó một miếng canh.

"Ăn nhiều một chút, xem em gầy thành dạng gì rồi."

Mục Bân cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu chiến đấu mãnh liệt với đống thịt kho tàu trước mắt, không ăn canh.

Nó ghét nhất là khổ qua, còn là canh khổ qua rau mùi, anh trai xấu tính của nó rõ ràng là cố ý!

Tư lệnh Mục ngồi trên ghế, nhàn nhã đọc báo, hắn từ trước đến nay không thích xem trên máy truyền tin, thói quen vẫn là đọc báo theo hình thức cũ này.

Lâm Cảnh Thần một bên từ ái nhìn đứa con út, một bên ân cần nói, "Chậm chút nữa rồi uống, đừng gấp gáp, nhìn dáng vẻ này huấn luyện của trường quân sự đệ nhất cũng không phải bình thường, tiểu tử nhà khác nhiều nhất sẽ tiều tụy, con thì y như dân chạy nạn."

Mục Bân thiếu chút nữa đã bị nghẹn, có ai nói như vậy về con trai mình luôn sao?

Nhưng mà... Nó cúi đầu đánh giá chính mình, vừa đen vừa gầy, da cũng bong tróc.

Mục Bân sau khi ăn no bảy phần, mới buông chén đũa, chậm rãi thở hắt ra.

Cuối cùng cũng sống lại!

Lão thần Mục Uyên dùng ngón tay gõ mặt bàn, hỏi, "Nói đi, tổng thành tích cuối cùng em xếp hạng mấy?"

Khóa huấn luyện của trường quân sự đệ nhất không phù hợp với người có thể chất kém, với người miễn cưỡng mới qua cửa xét duyệt mà nói, cùng quỷ môn quan không khác nhau là mấy.

Mà tổng điểm xếp hạng cuối, cũng giống như hủy bỏ tư cách nhập học, đây cũng là vì phụ trách an toàn cho học sinh, thực nghiệm cùng diễn tập hằng ngày ở trường, đều chứa tỉ lệ tử vong nhất định.

Mục Bân ưu nhã xoa xoa môi, uống một chút nước có ga, báo ra xếp hạng không tệ của mình, "Thứ ba."

Tư lệnh Mục buông báo trong tay, khẽ gật đầu nói, "Không tệ."

Chỉ hai từ khen ngợi, hết rồi.

Cho dù như vậy, Mục Bân cũng nhịn không được ưỡn ưỡn ngực, nội tâm không chịu nổi kích động.

Tư lệnh Mục quyền cao chức trọng, tính cách trầm ổn, ngày thường vốn khá ít nói, lúc trước anh trai cầm chức thủ tịch, nhận xét cũng chỉ là "Không tệ."

Bốn bỏ làm năm, nó liền cùng cấp bậc với anh trai.

Lâm Cảnh Thần tất nhiên khác với Mục Chinh, y không chút bủn xỉn khen con trai một hồi, sau đó chuẩn bị gọi điện cho bạn bè nói chuyện phiếm một chút nhân tiện khoe đứa nhỏ.

"Top 3 à, cũng không tệ lắm, cuộc thi năm nay rất khốc liệt, không ít tộc xuất sắc đều có thiên tài đúng tuổi nhập học."

Mục Uyên nhớ lại tin tức đã biết, không có lương tâm nói, "Xem như vận em may, nhưng cũng là một cơ hội, có cạnh tranh mới có tiến bộ, hơn nữa nhóm người này sẽ trở thành cùng cấp với em, sau khi thân quen hơn, thì chính là bạn bè."

Tầm quan trọng của nhân mạch, từ xưa đến nay, đều không ngoại lệ.

Mục Bân gật đầu, biết anh trai nhắc nhở là vì tốt cho nó, nhưng giọng điệu có chút kém...

Mục Uyên tiếp tục nói, "Nhưng em chỉ xếp hạng ba, người giỏi hơn em chưa chắc nguyện ý cùng em kết giao, mọi người đều thích kẻ mạnh, ví dụ như anh, không cần để ý chuyện khác, cho nên vì sao em không lấy vị thứ nhất, có phải là lười biếng, chỉ biết nhiệt huyết, không đủ nổ lực?"

Mục Bân khẽ cắn môi... Không phải một chút, là đặc biệt kém.

Nó trả lời, "Em đã cố gắng hết sức rồi."

Mục Uyên uống miếng canh, "Cố gắng hết sức đem về hạng ba?"

Mục Bân: "..."

Tình nghĩa anh em lúc trước đâu, không có, hoàn toàn không có!

Mục Uyên lại hỏi, "Hạng nhất rất đẹp à, đứng trước nhan sắc kia em liền nhường đúng không?

Anh buồn cười nhìn Mục Bân sững sờ tại chỗ, trong lòng biết sau khi huấn luyện quân sự xong rất khó trở về, lại chỉ lấy được hạng ba, em trai có chút lo lắng.

Như vậy liền thả lỏng một chút, giúp nó giải quyết áp lực tâm lí, bằng không có đôi khi dồn thêm áp lực, thật sự sẽ đè bẹp người.

Ngay sau đó, Mục Uyên hơi kinh ngạc phát hiện, em trai mặt từ đen chuyển sang hồng, trong ánh mắt còn có thêm vài phần né tránh.

Không thể nào, anh vừa rồi chỉ là tùy tiện nói...

"Cũng, cũng gần như vậy, anh đã từng gặp rồi." Mục Bân cứng cổ nói, không phát hiện cổ nó cũng giống như mặt, đỏ bừng.

Mục Uyên híp híp mắt, ngữ khí vẫn không thay đổi, "Lúc trước anh đã nói với cha và ba ba, đừng quá khắc khe với em, giờ làm người nghẹn hỏng rồi, đi học không lo đi học, huấn luyện không lo huấn luyện, cái thân thể yếu ớt này, có phải là vì hằng ngày đều dã chiến hay không..." ( =)))

Dã... Chiến... Chiến... Cái gì?!

Mục Bân sau khi phản ứng lại, theo bản năng nghĩ tới hành trình khó khăn không thể tưởng tượng được, ngay sau đó trong đầu liền hiện ra bóng người đẹp trai, bắt mắt.

Không có hóa hình hoàn toàn, không có trang bị gia tộc, không có vật phẩm đặc thù... Chỉ dựa vào thực lực cường hãn của cá nhân cùng đầu óc bình tĩnh, liền dẫn dắt đoàn thể bọn họ, ở núi đao biển lửa, trong nguy hiểm trùng trùng, mở ra một con đường sống!

Nhìn em trai trở nên mê mang, ánh mắt lại ngượng ngùng, Mục Uyên trong lòng thở dài, không nghĩ tới là thật.

Là ai có bản lính lớn như vậy, có thể thuyết phục được người Mục gia.

Tư lệnh Mục như là không nghe Mục Uyên nói lung, hiếm lắm mới hỏi đứa út, "Ai đứng nhất?"

Mục Bân liếc anh trai một cái, biểu tình đứng đắn nói, "Là Tô Vân Thanh."

Mục Uyên nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút... Là cậu ta?

Lâm Cảnh Thần cũng có chút kinh ngạc, y thử hỏi, "Vân Thanh... Là đứa nhóc kia... của Tô gia..?"

Mục Bân gật đầu khẳng định, "Chính là cậu ấy."

Tư lệnh Mục khẽ nhíu mày, "Này thật ngoài dự đoán."

Vụ lộn xộn của Tô gia và Trình gia, sớm đã bị người ta đồn đại, những gièm pha về đứa con riêng, cũng không phải là bí mật gì.

Mục Uyên thẳng thắng nói, "Một đứa con riêng, không nghĩ tới có thể làm đến nông nổi này, ngày thường im hơi lặng tiếng, hóa ra là giấu dốt."

Mục Bân không đồng ý với cách nói của anh trai mình, "Con riêng chỉ là xuất thân của cậu ấy, liên quan gì đến năng lực tính cách chứ, mỗi lần nhắc tới cũng không cần nhấn mạnh vậy đâu."

Mục Uyên rất có hứng thú nhìn em trai biện hộ, nhắc nhở, "Anh nhớ mang máng, trước khi bắt đầu đi huấn luyện quân sự, em đã nói muốn đè người đứng hạng nhất xuống, để cho cậu ta biết cái gì gọi là danh không xứng với thực..."

Nói bừa gì vậy, đè ai xuống dưới a!

Mục Bân cảm giác mặt nó đang nóng lên, nó nói, "Đó là em chưa có kinh nghiệm, phán đoán sai, dù sao cũng như anh nói, sau khi huấn luyện quân sự, ai là heo ai là hổ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được."

Mục Uyên sờ sờ cằm, đột nhiên hỏi, "Sau khi huấn luyện được nghỉ phép hai ngày, cậu ta cũng trở về Tô gia?"

Mục Bân nhẹ nhàng lắc đầu, "Hôm nay cậu ấy không về, mà hình như cũng không muốn về nhà nhiều, cho nên ngày mai về, sau đó trở lại trường ngay trong ngày luôn."

Mục Uyên khẽ mỉm cười, uống mấy ngụm liền xong chén canh, đến phòng ngủ thay một cái áo trắng rộng thùng thình cùng một cái quần tây đen, mặc xong giày liền ra khỏi cửa.

"Đã trễ thế này rồi, con đi đâu đấy?" Lâm Cảnh Thần hỏi.

Mục Uyên nhàn nhạt trả lời, "Con đi tản bộ."

Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, gió đêm thì man mát.

Tô Vân Thanh đi trên con đường nhỏ ở bên cạnh kí túc xá đại học quân sự đệ nhất, hít thở không khí tự do.

Đối với cậu, có thể tránh đi mỗi lần liên hoan cực kì xấu hổ của 'Gia đình', chính là một loại nhẹ nhàng.

Tuy rằng ngày mai phải trở về... Nhưng ăn xong liền đi ngay chắc sẽ ổn thôi.

Cậu đặt ra cho mình một mục tiêu trong tương lai: Lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp, gia nhập quân đội, tiến ra tiền tuyến, rời xa nơi này, có thể tự do phát triển.

Cho dù là một đứa con riêng, trong quân đội cũng sẽ không phân biệt quá nhiều, dù sao máu tươi cùng tử vong, mới là điểm chính trên chiến trường.

Tô Vân Thanh lựa chọn chuyên ngành cơ giáp, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Cậu không thể hóa hình trước mặt mọi người, nhưng mà chỉ lộ ra cái đuôi thì không thể đánh được.

Nghĩ như vậy, Tô Vân Thanh không tự chủ lộ đuôi mình ra.

Hôm nay cậu mặc một cái quần thể thao, nên cái đuôi kia có thể vươn ra từ phần eo, đuôi dài vòng quanh người, phần cuối che kín gai nhọn.

Ở trong sân trường đại học quân sự đệ nhất, có không ít học sinh hóa hình đi lại, phần lớn chỉ hóa nguyên hình một bộ phận, cậu làm như vậy cũng sẽ không khác người, ngược lại mười phần bình thường.

Tô Vân Thanh một bên nhàn nhã đi trên đường, một bên nghiên cứu cái đuôi.

Thời điểm bình thường, như trong lúc đi bộ, càng cần duy trì cơ thể cân bằng, điểm này trong chiến đấu rất quan trọng, hơn nữa còn yêu cầu thường xuyên rèn luyện.

Cậu lắc lắc cái đuôi nhỏ, vừa mới đi qua chỗ ngoặt phía trước, liền phát hiện cái đuôi trùng xuống, cứ như là móc lấy cái gì đó.

Vừa lúc đi ngang qua, còn chưa kịp đến chào hỏi, Mục Uyên thoáng cúi đầu, nhìn cái đuôi đầy gai nhọn đang móc quanh quần áo ngay phần eo của anh.

"... Xin lỗi, móc trúng anh rồi." Tô Vân Thanh di giật giật cái đuôi, phát hiện quấn có chút chặt, cậu vừa động, liền xốc áo sơ mi chỗ eo anh lên một ít.

Nhìn thoáng qua đường cong cơ bắt mượt mà bên trong...

Mục Uyên giương mắt cười cười, lại nói, "Cảm ơn đã mời, không được đâu."

Tô Vân Thanh: "?"

Cậu không hiểu lí do, nhìn về đối phương, một lát sau mới nhớ ra, trong tộc có tục móc đuôi để kết bạn đời.

Tô Vân Thanh: "..."

Cho nên vừa rồi là cậu bị cự tuyệt. ( =)))

Thật vất vả đem cái đuôi câu trên eo người ta xuống, Tô Vân Thanh lập tức thu lại, không lấy ra nữa, cái này làm Mục Uyên có chút đáng tiếc.

Sớm biết vậy vừa nãy đã không nói giỡn, anh cũng muốn nghiên cứu đuôi của Thứ tộc, ngày thường dường như không có cơ hội tốt để xem.

Tô Vân Thanh tiếp tục đi về phía trước, Mục Uyên xoay người đi theo bên cạnh, tìm kiếm chủ đề để nói chuyện, "Không nghĩ đến trùng hợp gặp ở chỗ này, cậu cũng đi ra tản bộ à?"

Tô Vân Thanh hững hờ nhìn anh một cái, trong tiếng cười có chút lạnh nhạt, "Không phải là trùng hợp, chẳng phải anh đang đợi tôi à?"

Bước chân Mục Uyên có chút cứng lại, sau đó liền khôi phục tự nhiên, anh hỏi, "Làm sau cậu biết?"

Tô Vân Thanh đánh giá tên này từ trên xuống dưới hồi lâu, trả lời, "Từ lúc nhập học tới giờ, sinh viên tốt nghiệp đã giữ chức thủ tịch bốn nhiệm kì liên tiếp sẽ không thể tránh khỏi một cái đuôi sao?"

Mục Uyên nhún nhún vai, nói, " Có lẽ tôi mắc chứng giảm sút trí tuệ, cậu biết đấy, một số thiên tài sử dụng não bộ quá độ, sẽ dễ dàng lão hóa."

(*)Dementia: là tên gọi của căn bệnh sa sút trí tuệ. Nó được hiểu như một căn bệnh tổ hợp từ nhiều triệu chứng khác nhau, gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến suy nghĩ, hành vi và năng lực xã hội cũng như gây trở ngại và giảm thiểu chất lượng cuộc sống của người bệnh.

"Đừng nói như vậy, anh đâu có già." Tô Vân Thanh nương theo ánh sáng đèn đường, cẩn thận nhìn gương mặt của người đàn ông, cảm thấy ở đại học, ngoại trừ chăm chỉ học tập, cũng muốn trải nghiệm niềm vui của tuổi trẻ, cậu cố ý nói, "Dáng người rất không tệ."

Mục Uyên không nghĩ tới mình còn được khen, không nhịn được vui vẻ, "Còn không thể nhìn bên ngoài mà đánh giá, giả cả có khi biểu hiện bên trong mà."

Tô Vân Thanh dừng bước, đuôi lông mày khẽ nhếch, nói, "Vậy khi nào để tôi xem?"

"Xem cái gì?"

"Bên trong."

"Xem kiểu gì...?"

"Cởi ra."

Mục Uyên: "..."

Thằng nhóc này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play