Mộc Khải và Xuân Hạc lập tức khởi hành đến ngôi miếu, khi đến nơi ông như chết lặng, một khung cảnh điêu tàn đang hiện ra trước mắt ông.
Yến Loan bị trọng thương toàn thân bỏng nặng, Nguyên Trung bị sét đánh chết đen thui, Nguyệt Thư đang căm hận nhìn Yến Loan.
Mộc Khải khẽ thở dài lắc đầu.
"Haiz, đúng là nghiệt duyên mà! Trời đất ơi, bây giờ tôi phải cứu bọn họ như thế nào mới được đây!"
Xuân Hạc nhìn thấy cảnh tượng này thì cậu liền sợ hãi:
"Cái quái gì đang xảy ra thế này? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy?"
Mộc Khải căn dặn Xuân Hạc:
"Xuân Hạc, cậu mau về nhà đi! Ở đây nguy hiểm lắm đừng ở lại đây lâu, bây giờ tôi đếm đến ba là cậu phải rời khỏi chỗ này đó có biết chưa hả?"
Xuân Hạc lắc đầu nguầy nguậy:
"Không được! Tôi phải ở lại đây, tại sao Nguyên Trung lại bị chết cháy đen thui như vậy? Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Tôi phải làm rõ chuyện này mới được!"
Mộc Khải thở dài:
"Haizz, cậu nên đi về nhà đóng cửa lại rồi nằm ngủ đến sáng đi! Cậu có biết ở đây nguy hiểm lắm không? Cậu sẽ mất mạng nếu như cậu còn ở đây đó, đến lúc đó tôi không thể cứu cậu được đâu!"
Xuân Hạc thắc mắc:
"Tại sao vậy?"
Mộc Khải tức điên lên:
"Cậu đừng hỏi nữa, mau đi về nhà nhanh lên!"
Xuân Hạc bị Mộc Khải quát cho một trận thì cậu vừa tò mò nhưng cũng vẫn đồng ý làm theo, Xuân Hạc liền đi về nhà.
"Được rồi, vậy tôi đi về đây! Pháp sư ở lại cẩn thận, sáng sớm ngày mai tôi sẽ quay lại!"
Mộc Khải tặc lưỡi:
"Ừ biết rồi, cậu mau đi về nhà nhanh đi!"
Xuân Hạc bị Mộc Khải đuổi quá cho nên cậu đi thẳng về nhà luôn, vừa đi cậu vừa tò mò không biết tại sao Minh Thư lại ở đó nhỉ? Cậu tò mò không biết tại sao Mộc Khải lại cố ý muốn đuổi cậu đi như vậy, biết bao nhiêu suy nghĩ tò mò loé lên trong đầu của cậu.
Nhưng cậu cũng không dám cãi lời Mộc Khải, thế là Xuân Hạc quyết định về nhà đóng cửa lại đi ngủ.
Sau khi Xuân Hạc đã đi về thì Mộc Khải mới bắt đầu chạy vào bên trong ngôi miếu, Nguyệt Thư tức giận phẫn nộ lên đến cực điểm.
Chính Yến Loan là người đã chia cắt tình cảm giữa cô và Nguyên Trung, nếu ả ta không xuất hiện thì tình cảnh sẽ không như thế này.
Nguyệt Thư vô cùng căm thù Yến Loan, bởi vì ả ta mà Nguyên Trung mới chết, cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Yến Loan! Ta sẽ giết ch.ết ngươi!"
Nguyệt Thư triệu hồi thiên lôi đến đánh cho Yến Loan hồn siêu phách tán thành tro bụi, cùng lúc đó Mộc Khải chạy đến dùng lá bùa màu tím đỡ lấy thiên lôi.
"Mau dừng tay lại!"
Thiên lôi của Nguyệt Thư bị Mộc Khải phá tan, cô trừng mắt nhìn Mộc Khải.
"Mộc Khải, lại là ngươi? Tại sao ngươi lại đến phá đám chuyện của ta?"
Mộc Khải nghiêm túc nói:
"Sư tổ Nguyệt Thư, tôi xin kính chào người!"
Nguyệt Thư giật mình:
"Mộc Khải? Ngươi biết ta?"
Mộc Khải gật đầu:
"Danh tiếng uy nghi lừng lẫy của sư tổ đương nhiên người làm đệ tử như tôi phải biết rồi, thật không ngờ hôm nay có dịp được trùng phùng với sư tổ!"
Nguyệt Thư quan tâm hỏi:
"Mọi người ở Huyền Thuật Linh bây giờ thế nào rồi?"
Mộc Khải mỉm cười:
"Mọi người vẫn ổn! Huyền Thuật Linh vẫn phát triển vững mạnh ạ, nhưng sư tổ Mộc Thiên đã qua đời rồi! Chưởng môn cũ Mộc Lăng cũng đã già, ngài vẫn luôn mong nhớ được gặp người lần cuối ạ!"
Nguyệt Thư bất giác suy tư:
"Ừ, vậy thì tốt! Ta rời khỏi Huyền Thuật Linh đã lâu, cho nên mọi thứ chắc hẳn đã thay đổi rất nhiều! Nhưng tại sao ngươi lại đến đây?"
Mộc Khải cúi đầu:
"Không dám giấu gì sư tổ! Tôi đến đây để ngăn cản không cho người sát hại người vô tội ạ!"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Haha, thì ra là như vậy! Nhưng ngươi không ngăn cản được ta đâu, ta nhất định sẽ giết ch.ết Yến Loan! Ngươi mau tránh ra!"
Mộc Khải can ngăn:
"Không được! Chẳng phải sư tổ sắp lên chức địa tiên rồi hay sao? Đó không phải là ước mơ của người hả? Sư tổ người đừng quên người sắp bước lên tiên rồi, đừng khiến bản thân rơi vào ma đạo không thể cứu vãn!"
Nguyệt Thư lạnh lùng đáp:
"Mau cút đi! Ta bây giờ chỉ muốn giết ch.ết con quỷ này thôi, ta có vào ma đạo thì sao chứ? Ta không quan tâm, năm đó ta rời khỏi Huyền Thuật Linh là ta đã bước chân vào ma đạo rồi!"
Mộc Khải thở dài:
"Haiz, sư tổ ơi là sư tổ! Tại sao người lại cố chấp với một tên nam nhân như vậy, người nỡ lòng nào bỏ đi hết tu vi công sức luyện tập bấy lâu nay của mình chỉ vì hắn ư? Có đáng không? Nhưng hắn và người mãi mãi không đến được với nhau, tại sao người lại cố chấp như vậy chứ?"
Nguyệt Thư trừng mắt nhìn Mộc Khải:
"Ai nói ta và Nguyên Trung không đến được với nhau? Cho dù phải lật tung địa phủ thì ta cũng sẽ truy tìm được chàng, ta sẽ thông thiên để gặp nguyệt lão, ta muốn nguyệt lão phải se duyên cho ta và chàng! Ta không tin là chàng sẽ không yêu ta, bằng tất cả mọi giá ta phải có được chàng!"
Mộc Khải chán nản giải thích:
"Sư tổ à, người hãy tỉnh táo lại đi! Con đường phía trước của người đang rất rộng mở, người nỡ lòng nào chỉ vì hắn mà hủy hoại cả đời người cố gắng hay sao?"
Nguyệt Thư cáu gắt:
"Ngươi bớt phí lời! Mau cút đi cho ta!"
Nguyệt Thư dùng pháp lực chưởng vào người Mộc Khải, ông bị pháp lực của cô chưởng văng ra ngoài sân.
Thân xác của Nguyên Trung đã cháy đen như than, anh vừa mới chết thì linh hồn đã xuất ra ngoài.
Anh chạy đến bên cạnh Yến Loan, hai người họ hạnh phúc ôm nhau, vậy là kể từ bây giờ không còn là âm dương cách biệt nữa.
Hai người họ đều đã chết, bọn họ đã đường đường chính chính ở bên cạnh nhau.
Nguyên Trung ôm Yến Loan vào lòng.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi vợ ơi! Lần này anh sẽ không buông tay em nữa đâu!"
Yến Loan đang bị trọng thương, nhưng cô vẫn nở nụ cười tươi:
"Em vui lắm! Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, nếu không đi Nguyệt Thư sẽ giết cả hai chúng ta mất!"
Nguyên Trung gật đầu, anh nắm tay cô:
"Được, chúng ta đi thôi!"
Hai người chuẩn bị rời đi thì Nguyệt Thư ngăn cản, cô trừng mắt lên nhìn bọn họ:
"Các ngươi muốn đi đâu! Ta không cho phép ai đi hết, ta sẽ giết ch.ết các ngươi! Nguyên Trung, cho dù kiếp nào đi chăng nữa chàng vẫn không hề yêu ta? Chàng vẫn luôn dành tình cảm sâu đậm cho con ả đó, hahaha, thật không công bằng! Chàng thật nhẫn tâm đối với ta, cho dù chàng chết đi thành ma chàng vẫn muốn ở cùng với ả ta! Vậy thì ta không cần chàng nữa, ta sẽ giết ch.ết các ngươi, bởi vì các ngươi đã hủy hoại ta.
Biến ta thành một kẻ độc ác, rơi vào ma đạo, khiến ta không còn đường lui.
Ta sẽ truy sát hết tất cả các ngươi, mau chết đi!"
Nguyệt Thư triệu hồi khổng tước, tuyệt chiêu này là mạnh thứ hai trong các tuyệt chiêu của cô.
Khổng tước phun băng tuyết, đóng băng toàn bộ, cho dù có dùng lửa cũng không thể làm tan chảy băng.
Chỉ khi dùng lửa phượng hoàng thì băng mới tan chảy, nếu như kẻ nào bị khổng tước phun băng thì kẻ đó sẽ bị đóng băng vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được.
Nguyệt Thư dùng khổng tước đóng băng Yến Loan và Nguyên Trung, để cho hai bọn họ không thể bỏ trốn cùng nhau.
Nhưng Mộc Khải không để yên cho cô làm điều đó, ông đã chạy vào trong kịp nên đã ngăn cản kịp thời.
Ông dùng lá bùa màu xanh lá triệu hồi mộc tinh, mộc tinh dùng cây cối che chắn lại không để cho khổng tước phun băng trúng Yến Loan và Nguyên Trung.
Nguyệt Thư tức giận nói:
"Mộc Khải, ngươi đang làm cái quái gì thế? Mau cút ra, đây không phải là việc của ngươi!"
Cùng lúc đó Mộc An và Mộc Lăng cũng đã xuất hiện, bởi vì Mộc An không yên tâm để sư phụ đi chiến đấu một mình.
Cho nên cậu đã dẫn thêm Mộc Lăng đi cùng, vì Mộc Khải có nói là sư tổ Nguyệt Thư sẽ xuất hiện, cho nên cậu muốn chưởng môn cũ Mộc Lăng trùng phùng gặp gỡ với sư tổ.
Vì thế nên cậu đã dẫn Mộc Lăng đi cùng để cho ngài ấy gặp sư tỷ của mình một lần cuối, Mộc Lăng nhìn thấy Nguyệt Thư thì ông xúc động không nói nên lời.
"Sư tỷ!"
Nguyệt Thư chết lặng khi nghe hai tiếng sư tỷ, cô quay lại thì nhìn thấy Mộc Lăng, cô không thể tin được tại sao Mộc Lăng lại đến đây.
Tại sao Mộc Lăng lại chứng kiến cảnh cô thảm hại đến mức này, Nguyệt Thư ấp úng nói.
"Mộc...Mộc Lăng?"
Mộc Lăng xúc động chạy lại ôm cô thật chặt:
"Đúng là tỷ rồi, đệ không ngờ tỷ vẫn còn sống! Tỷ có biết đệ nhớ tỷ đến mức nào không, tại sao tỷ lại bỏ rơi đệ mà đi đâu vậy?"
Nguyệt Thư rơi nước mắt, cô cũng xúc động không kém, ngày hôm nay là ngày gì mà sao cô lại gặp được nhiều sự trùng phùng xúc động đến như vậy.
Mọi thứ cứ như là một giấc mơ, cô không dám tin 100 năm qua Mộc Lăng vẫn luôn đi tìm cô.
Mộc Lăng nhìn thấy cô thì ông vô cùng bất ngờ.
"Sư tỷ! Tại sao tỷ lại trẻ giống như ngày xưa vậy? Đệ thấy tỷ không hề thay đổi một xíu nào, còn đệ thì đã già nua!"
Nguyệt Thư cười nhẹ:
"Tỷ đã ngủ đông đó đệ, tại vì tỷ có việc cần làm cho nên tỷ mới làm như vậy! Đệ đừng có trách tỷ!"
Mộc Lăng trách móc:
"Huhu, tại sao tỷ lại bỏ rơi đệ! Tại sao tỷ lại bỏ rơi Huyền Thuật Linh, tỷ hãy mau quay trở về Huyền Thuật Linh với đệ đi tỷ!"
Nguyệt Thư lạnh lùng đáp:
"Không, ta đã rời khỏi Huyền Thuật Linh từ 100 năm về trước rồi! Ta không còn mặt mũi nào quay về Huyền Thuật Linh nữa, đệ không cần phải khuyên ta vô ích! Đệ mau tránh ra, tỷ phải giết c.hết hai đứa nó! Tỷ sẽ đánh cho hai đứa nó hồn siêu phách tán mãi mãi không được siêu thoát, tỷ muốn bọn nó phải tan thành khói bụi!"
Mộc Lăng đơ người:
"Cái gì? Tỷ đã trở nên độc ác máu lạnh như thế từ bao giờ vậy?"
Nguyệt Thư cười nhếch:
"Từ khi ta rời khỏi Huyền Thuật Linh! Biết điều thì mau tránh qua một bên!"