Sau khi chàng đã đưa nàng trở về Huyền Thuật Linh thì các huynh đệ tỷ muội chạy ra hỏi han cẩn thận, Mộc Lăng lo lắng nói.
"Sư tỷ, năm ngày tỷ không về! Mọi người rất là lo lắng cho tỷ!"
Nguyệt Thư cười nhẹ:
"Tỷ đi hái thảo dược trên núi bị té ngã xuống vách núi, cũng may mà có công tử đây đã cứu giúp cho nên mới thoát khỏi nguy hiểm!"
Mộc Lăng hốt hoảng:
"Trời ơi, tỷ có bị thương nặng không? Để đệ xem vết thương của tỷ nào!"
Nguyệt Thư phẩy tay:
"Tỷ không sao! Đệ nên cảm tạ Nguyên Khoa vì đã cứu tỷ kìa!"
Mộc Lăng cảm tạ Nguyên Khoa:
"Đa tạ vị công tử này đã cứu sư tỷ của ta, nào mời công tử vào uống chén trà!"
Nguyên Khoa lắc đầu:
"Chuyện cũng đã qua rồi, không cần khách sáo đâu!"
Nguyệt Thư cười vui vẻ:
"Hay là công tử ở lại đây bảy ngày đi, đợi vết thương của ta hồi phục ta sẽ giúp công tử đỗ trạng nguyên!"
Mộc Lăng há hốc miệng:
"Hả? Sư tỷ để cho công tử này tá túc ở Huyền Thuật Linh bảy ngày á?"
Nguyên Khoa bối rối gãi đầu:
"Thế thì làm phiền mọi người trong bảy ngày này rồi, sau này ta có thành trạng nguyên cũng sẽ không quên ơn mọi người đâu!"
Nguyệt Thư cười mỉm chi:
"Không sao, công tử không cần khách sáo, coi như đây là ta báo đáp công tử đã cứu ta đi!"
Trong thời gian bảy ngày ở Huyền Thuật Linh, Nguyên Khoa hay ngồi tâm sự kể chuyện cho Nguyệt Thư nghe.
Chàng ngồi kể những câu chuyện hồi nhỏ của mình, chàng đọc thơ cho nàng nghe.
Hai người lúc nào cũng dính lấy nhau như sam, khiến ai nấy đều tưởng rằng hai người họ đang yêu nhau.
Chuyện này lọt đến tai sư huynh Mộc Thiên, khiến cho hắn không vui, hắn bước đến trước mặt Nguyệt Thư rồi nói.
"Muội dám dẫn người ngoài vào Huyền Thuật Linh mà không được sự cho phép của sư huynh sao?"
Nguyệt Thư nói Nguyên Khoa đi ra ngoài để nàng nói chuyện với Mộc Thiên.
"Muội sai rồi, nhưng công tử đó đã cứu muội cho nên muội chỉ muốn báo đáp thôi mà! Sao huynh lại cộc cằn với muội?"
Mộc Thiên cáu gắt:
"Hắn ta là người ngoài, chỉ là một người phàm phu bình thường, muội sắp đắc đạo thành tiên rồi cho nên phải dứt bỏ hết hồng trần.
Đừng vì tên nam nhân đó mà khiến bản thân bị vướng bận vào ái tình, muội sẽ không thể đắc đạo thành tiên được đâu!"
Nguyệt Thư bực mình:
"Thì sao chứ! Muội yêu ai là chuyện của muội, huynh cản được sao? Thành tiên thì sao chứ, muội không cần! Muội chỉ muốn ở bên cạnh Nguyên Khoa mà thôi!"
Mộc Thiên tức giận:
"Muội đừng có mà ngang ngược, chỉ vì một tên nam nhân không rõ lai lịch mà muội muốn phá hủy hết những công sức tu luyện bấy lâu nay của mình ư? Có đáng hay không?"
Nguyệt Thư gắt lên:
"Đáng, rất đáng! Muội xin huynh từ nay trở đi đừng có xen vào cuộc sống của muội nữa, muội muốn yêu ai thì mặc kệ muội.
Huynh đừng có quan tâm, Huyền Thuật Linh có một mình huynh đắc đạo thành tiên là đủ rồi!"
Nói xong thì Nguyệt Thư bỏ chạy ra ngoài, nàng không muốn nghe lời khuyên từ sư huynh Mộc Thiên nữa.
Từ trước tới nay, nàng rất yên phận làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng lần này nàng muốn sống vì tình yêu của mình.
Nàng không muốn phó thác cuộc đời mình cho chúng sinh thiên hạ nữa, đúng là chỉ có dứt ái tình thì nàng mới đắc đạo thành tiên.
Nhưng rất tiếc, nàng đã gặp Nguyên Khoa, một người đã làm nàng thay đổi.
Từ khi gặp chàng, nàng đã không còn muốn tu tiên nữa rồi, nàng chỉ muốn cùng chàng sống đến răng long đầu bạc.
Bảy ngày sau, Nguyệt Thư cũng làm đúng như lời hứa, nàng sẽ giúp cho Nguyên Khoa thi đỗ trạng nguyên.
Nàng đưa cho chàng một lá bùa may mắn mà nàng đã cất công luyện nó, lá bùa này không phải may mắn bình thường.
Mà nó còn là một lá bùa có huyết ngải, chỉ cần mang theo nó bên mình thì sẽ khiến cho chủ sở hữu nó vô cùng may mắn.
Nàng đã đọc chú ngữ vào lá bùa đó, nó sẽ giúp cho Nguyên Khoa thi đỗ trạng nguyên.
Chỉ cần hoàng thượng đọc được bài thi của chàng thì ngay lập tức lá bùa sẽ phát huy công dụng, giúp hoàng thượng đọc bài thi cứ ngỡ là một bài thi tuyệt tác chỉ có những thiên tài mới có thể giải được.
Cũng nhờ vậy mà Nguyên Khoa đã thi đỗ trạng nguyên, chàng vui mừng khôn xiết, chàng đã cưỡi ngựa về Huyền Thuật Linh để cảm tạ nàng.
"Cũng nhờ cô nương giúp ta, mà ta mới đỗ trạng nguyên và có được như ngày hôm nay! Đa tạ cô nương rất nhiều!"
Nguyệt Thư vui vẻ:
"Không có gì, nhờ có công tử cứu ta mà ta mới sống sót được đến ngày hôm nay.
Ta báo đáp lại công tử cũng không có gì là sai, chúng ta hòa nhau rồi nhé!"
Hai người đứng trò chuyện với nhau rất lâu, trong suốt thời gian vừa qua ở bên cạnh nhau.
Nguyên Khoa cảm thấy nàng giống như một người tri kỷ, có thể tâm sự nỗi buồn và vui vẻ.
Chàng coi trọng nàng như là người huynh muội chí cốt, giống như một người tri kỷ hơn là tình yêu.
Bởi vì trong trái tim của chàng chỉ yêu duy nhất một mình Yến Loan, bây giờ chàng đã hoàn thành ước mơ của mình đó là đỗ trạng nguyên.
Nguyên Khoa cũng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với Nguyệt Thư, chàng còn phải quay về kinh thành để tổ chức hôn sự với Yến Loan như lời đã hứa.
"Cảm ơn cô nương trong khoảng thời gian vừa qua, đã đến lúc ta phải đi rồi!"
Nguyệt Thư quyến luyến không muốn rời xa:
"Nguyên Khoa, ta yêu chàng!"
Nguyên Khoa cười nhẹ nhàng:
"Xin lỗi cô nương, ta đã có người trong lòng rồi!"
Nguyệt Thư rơm rớm nước mắt:
"Tại sao chàng không nói sớm cho ta biết?"
Nguyên Khoa gãi đầu:
"Tại cô nương không hỏi, cho nên ta mới không nói! Nhưng ta chỉ xem cô nương giống như là muội muội mà thôi, từ trước đến giờ ta chưa từng yêu cô nương!"
Nguyệt Thư tức giận:
"Không được, ta không cho phép chàng yêu người khác! Chàng phải là của ta!"
Nguyên Khoa vẫy tay chào tạm biệt:
"Cô nương đừng cố chấp nữa, ta đi đây, bảo trọng nhé!"
Nói xong thì Nguyên Khoa cưỡi ngựa bỏ đi về kinh thành để tổ chức hôn sự với Yến Loan, Nguyệt Thư rất tức giận, nàng nắm tay thành nắm đấm rồi gằn giọng nói.
"Nếu ta đã không có được chàng, thì đừng hòng ai có được chàng! Nguyên Khoa, chàng nhất định phải là của ta!"
Nguyệt Thư xuống núi tìm hiểu thì biết được ba ngày nữa Nguyên Khoa sẽ thành thân với Yến Loan, nữ nhi của thương nhân Yến Hạo.
Nàng vô cùng căm phẫn, nàng quyết định sẽ không để cho hôn sự này diễn ra thành công đâu.
Nguyệt Thư giả làm người hầu đến nhà Yến Hạo, nàng xâm nhập vào nhà Yến Loan.
Lấy trộm ít tóc và những đồ vật mà bọn họ hay sử dụng như trang sức, hoặc một ít y phục.
Sau đó nàng quay về Huyền Thuật Linh thi triển bùa ngải, đợi đến ngày tổ chức hôn lễ thì nàng sẽ dùng bùa ngải để phá đám hôn lễ của bọn họ.
Ngày hôm nay tổ chức hôn sự, nàng nhìn thấy bọn họ vô cùng hạnh phúc ở bên nhau mà lòng ghen tuông đố kỵ của nàng đã nổi lên.
Sau khi Nguyên Khoa và Yến Loan động phòng, bọn họ đang uống rượu mừng thì Nguyệt Thư thi triển bùa ngải vào người phụ mẫu Yến Loan.
Nàng muốn phá hoại hạnh phúc của bọn họ, Nguyệt Thư đọc chú ngữ thi triển bùa ngải phát huy tác dụng.
Nàng quá ghen tuông đố kỵ đến cực điểm cho nên đã dùng bùa ngải quá mạnh, khiến cho ông Yến Hạo đã dùng thanh kiếm đâm chết Nguyên Khoa ngay trong đêm động phòng.
Sau khi Nguyên Khoa chết thì Nguyệt Thư mới lấy lại bình tĩnh, nàng không dám tin vào mắt mình chỉ vì một phút ghen tuông mà nàng đã hại chết chàng.
Nàng không cam tâm, nàng như phát điên lên, Nguyệt Thư tức giận điều khiển ngải trên người ông Yến Hạo.
Nàng dùng ngải khiến ông ta lấy kiếm đâm vào tim tự sát, nàng điều khiển ngải vào người mẫu thân Yến Loan.
Khiến bà ta lấy kiếm ở trong tay Yến Hạo cắt cổ tự sát, Yến Loan quá đau đớn khi tận mắt chứng kiến cảnh thảm sát của gia đình mình.
Nàng cũng quyết định tự tử để đoàn tụ cùng với gia đình của mình, sau khi giết sạch gia đình của Yến Loan thì lúc này Nguyệt Thư mới bình tĩnh trở lại.
Nàng ngồi bệt xuống dưới đất, khuôn mặt của nàng hiện lên tia sát khí.
"Nguyên Khoa ơi là Nguyên Khoa! Nếu như chàng chọn ta thì cả gia đình ả ta đã không chết tức tưởi như vậy rồi! Lỗi là do chàng, là do chàng không chọn ta, ả có gì hơn ta chứ? Chỉ khi chết đi chàng mới là của riêng một mình ta, hahaha..."
Nguyệt Thư nhanh chóng bước vào căn phòng thảm sát đó, nàng cõng thân xác lạnh lẽo của chàng lên trên lưng.
Sau đó thi triển khinh công quay về ngôi nhà tranh ở gần đỉnh núi Hành Sơn, ngôi nhà này là nàng mới xây tạm bợ cho nên nó không được chắc chắn lắm.
Nguyệt Thư đặt thân xác của chàng ở trên giường, nàng nhìn chàng bằng cặp mắt đầy lạnh lùng.
"Kiếp này chàng không thành thân với ta, vậy thì kiếp sau chúng ta sẽ thành thân với nhau!"
Nguyệt Thư móc đôi mắt của chàng ra, nàng bỏ đôi mắt của chàng vào một cái bát.
Sau đó thì đem đi nấu bằng bảy ngọn đèn cày, nàng cắt tay nhỏ máu của mình vào trong cái bát có chứa đôi mắt đó.
Nàng đọc bùa chú huyết ngải, đôi mắt chảy ra một chất lỏng màu đen, nàng dùng chất lỏng đó đổ vào hốc mắt của Nguyên Khoa.
Sau đó, nàng dán bùa vào hai bên mắt lại, nếu như kiếp sau gặp lại.
Chỉ cần nàng nhìn vào đôi mắt chàng là có thể biết được người đó chính là Nguyên Khoa, bởi vì đôi mắt có chứa máu của nàng cũng như có thể khai nhãn thấy được cõi âm dương mà mắt thường không nhìn thấy được.
Nguyệt Thư biết Nguyên Khoa mới vừa chết, hồn phách chưa đi được xa, cho nên nàng đã dùng pháp lực của mình để đi bắt một sợi hồn phách của chàng.
Sợi hồn phách đó chính là ký ức của kiếp này, nàng không muốn kiếp sau chàng quên mình cho nên nàng phải giữ lại sợi hồn phách ký ức.
Nếu kiếp sau gặp lại thì nàng sẽ trả lại nó cho chàng để chàng có thể nhận ra nàng, Nguyệt Thư phong ấn hồn phách Nguyên Khoa vào một cái hộp bằng gỗ và dán bùa chú vào đấy để giữ gìn cẩn thận.