Hai người bị Minh Thư quát lên thì lập tức im bặt, không ai dám hó hé nữa lời.
Cô nhìn Xuân Hạc.
"Chúng ta mau đi thôi không là trễ giờ đó!"
Xuân Hạc gật đầu, rồi nhanh chóng dẫn Minh Thư đi, còn Tiểu Hồ thì ở lại trông tiệm thuốc.
Ngày hôm nay, Xuân Bá cũng mời Mộc Khải và Mộc An đến dự tiệc chung vui nữa.
Những người có số phận sắp đặt, đều được đoàn tụ trong buổi tiệc ngày hôm nay.
Nhưng bọn họ dường như không hề biết rằng, số phận của bọn họ sẽ được thay đổi hoàn toàn sau buổi tiệc này.
Xuân Hạc dẫn Minh Thư đến, trưởng làng Xuân Bá nhìn thấy cô thì ông vui vẻ nói:
"Minh Thư đấy à, lâu lắm rồi mới gặp lại cháu, nào mau vào trong đi cháu!"
"Vâng!"
Xuân Bá ngó nghiêng ngó dọc:
"Ủa mà Minh Khang, ba của cháu hôm nay không đến hả?"
Minh Thư cười nhẹ nhàng:
"Vâng, hôm nay ba của cháu không được khoẻ ạ!"
Xuân Bá quan tâm:
"Ồ vậy sao! Cho bác gửi lời hỏi thăm đến ba của cháu nha!"
"Vâng!"
Xuân Hạc giới thiệu Nguyên Trung cho Minh Thư biết:
"Để anh giới thiệu cho em, đây là Nguyên Trung! Thầy giáo trẻ mới về làng Hành Sơn được hai năm, mọi người cùng trò chuyện với nhau nhé!"
Nguyên Trung chào hỏi:
"Chào bạn nha, mình là Nguyên Trung rất vui được làm quen với bạn!"
Minh Thư nhìn thấy Nguyên Trung thì cô vô cùng bất ngờ, khoé môi cô khẽ nhếch lên, cô nhẹ nhàng chào lại.
"Chào bạn, mình là Minh Thư! Mình rất vui khi được gặp bạn, mong là bạn sẽ không quên mình!"
Nguyên Trung khó hiểu:
"Tại sao mình lại quên bạn?"
Vẻ mặt Minh Thư đầy bí ẩn:
"Rồi bạn sẽ biết thôi! Tối nay, gặp mình ở tiệm thuốc, mình sẽ nói cho bạn biết một bí mật!"
Nguyên Trung hỏi:
"À mà bạn bao nhiêu tuổi để chúng ta tiện xưng hô ha!"
Minh Thư đáp:
"Mình năm nay 22 tuổi!"
Nguyên Trung ồ lên một tiếng:
"Ồ, vậy là bạn nhỏ hơn mình rồi! Mình 24 tuổi! Vậy bạn phải gọi mình bằng anh rồi!"
Minh Thư cười nhẹ:
"Vâng, anh!"
Nguyên Trung cười vui vẻ:
"Cô bé này ngoan thật nha!"
Minh Thư cười dịu dàng:
"Hihi!"
Xuân Hạc ngồi kế bên ghen ra mặt:
"Thôi được rồi đó cái thằng nhóc này, có anh ngồi ở đây mà cậu dám tán tỉnh Minh Thư à?"
Nguyên Trung chọc ghẹo:
"Ây dô, cái anh này kỳ ghê nha! Thích người ta sao không tỏ tình, anh lấy cái cớ gì mà ghen đây, hả? Hahaha..."
Xuân Hạc giận tím người:
"Thằng nhóc này, cậu tính leo lên đầu anh ngồi hả? Cậu có vợ rồi mà lăng nhăng thế này, coi chừng vợ cậu bẻ gãy cổ cậu đấy!"
Minh Thư nghe Xuân Hạc nói Nguyên Trung có vợ mà cô sốc không thể tin được.
"Cái gì? Nguyên Trung có vợ rồi á?"
Xuân Hạc nói to:
"Chứ gì nữa, cậu ta lấy vợ được 2 năm rồi đấy! Hình như là từ lúc em mới đi công việc cho đến hiện tại đó!"
Minh Thư thầm nghĩ trong đầu: "Chẳng phải thời gian đó mình đang bế quan tu luyện, còn con quỷ kia đã được thoát ra rồi hay sao? Không lẽ bọn họ đã gặp lại nhau rồi?"
Minh Thư vô cùng tức giận, cô không thể tin được bọn họ lại gặp nhau sớm đến như vậy.
Nhanh như thế mà đã kết hôn với nhau rồi, thật khiến cho cô tức chết mà.
Cô cố gắng kiềm chế nóng giận, cô nở nụ cười thật tươi rồi nói.
"Thế vợ của anh tên là gì vậy?"
Nguyên Trung vui vẻ trả lời:
"Vợ anh tên là Yến Loan!"
Lúc này, cô thật sự tức điên lên rồi, cô cố gắng nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn:
"Ồ vậy sao! Trông anh có vẻ hạnh phúc nhỉ?"
Nguyên Trung hãnh diện nói:
"Đương nhiên, vợ anh vừa xinh đẹp vừa dịu dàng giỏi giang! Anh chỉ yêu mỗi cô ấy thôi, cưới được cô ấy chính là phúc phần của anh!"
Minh Thư không thể kiềm chế được nữa, ngay tại bây giờ cô chỉ muốn giết ch.ết Yến Loan thôi.
Cơn giận dữ đang bao trùm lấy cô, cô không thể tin được tại sao mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến như vậy.
Mọi thứ đã vượt qua khả năng tính toán lúc ban đầu của cô, tại sao bọn họ lại đoàn tụ với nhau ngay tại kiếp này chứ.
Cô đã làm hết tất cả mọi thứ, nhưng vẫn không thể thay đổi được số phận này hay sao?
Minh Thư cười méo mó:
"Có vẻ anh đang rất hạnh phúc nhỉ? Tối nay, anh nhớ ghé tiệm thuốc nhé! Em có bí mật này muốn tiết lộ cho anh biết!"
Nguyên Trung thấy cô nói nghiêm túc như vậy thì anh cũng đành đồng ý, mặc dù anh không biết bí mật mà cô nói là gì.
Cùng lúc đó, Mộc Khải và Mộc An cũng đã đến, Xuân Bá ra đón tiếp bọn họ nồng nhiệt.
"Hai người đến rồi hả? Mời vào trong nhập tiệc thôi!"
Mộc Khải mỉm cười vui vẻ:
"Ừ!"
Xuân Bá cười tươi:
"Lâu lắm rồi mới gặp lại pháp sư, dạo này pháp sư khoẻ chứ?"
Mộc Khải cười giòn tan:
"Đương nhiên là khoẻ rồi, hahaha!"
Xuân Bá nâng ly rượu lên nói:
"Cũng nhờ pháp sư mà dân làng của chúng tôi mới được yên bình như ngày hôm nay, nào chúng ta cùng cạn ly chúc mừng thôi!"
Mộc Khải nâng ly lên một hơi uống cạn, Xuân Bá thấy Mộc An ngồi một mình cô đơn thì ông kêu Xuân Hạc qua ngồi nói chuyện với bạn cho bạn đỡ buồn.
"Xuân Hạc, qua chơi với bạn đi con!"
Xuân Hạc dẫn Mộc An qua bàn của mình, cậu giới thiệu cho mọi người.
"Xin giới thiệu cho mọi người, đây là Mộc An là pháp sư trẻ tuổi nhất trong làng Hành Sơn của chúng ta!"
Nguyên Trung phấn khởi:
"Wow, pháp sư này trông có vẻ trẻ nhỉ? Chắc bằng tuổi bọn mình chăng?"
Minh Thư nhìn thấy Mộc An thì cô ghét bỏ ra mặt, tại sao cô lại gặp hai thầy trò Mộc Khải, Mộc An này hoài vậy không biết, đúng là bực mình mà.
Xuân Hạc khoác tay lên vai Mộc An rồi nói.
"Cậu ấy năm nay vừa tròn 23 tuổi, vẫn đang độc thân nha!"
Nguyên Trung nhìn thấy Mộc An ngồi kế bên Minh Thư trông có vẻ đẹp đôi, cho nên anh tích cực đẩy thuyền.
"Ôi chao, Mộc An với Minh Thư đẹp đôi quá ta! Hai người đều đang độc thân thôi thì đến với nhau đi!"
Xuân Hạc ăn giấm chua:
"Cái thằng chết tiệt này, cậu đang nói cái quái gì vậy hả?"
Nguyên Trung nhìn thấy Xuân Hạc tức giận thì anh mới biết mình vừa mới lỡ miệng, anh vội cười gượng gạo.
"Hê hê, cho em xin lỗi nha anh! Em lỡ lời!"
Mộc An nghe Nguyên Trung nói cậu với Minh Thư đẹp đôi thì cậu thích lắm, cậu yêu thầm Minh Thư lâu rồi mà chưa dám tỏ tình.
Ngay từ lần gặp đầu tiên là cậu đã thấy thích cô rồi, nhưng dạo gần đây cậu bận công việc ở Huyền Thuật Linh quá, mãi đến bây giờ mới có cơ hội gặp lại.
Cảm giác vẫn giống như ban đầu gặp gỡ, cô vẫn luôn xinh đẹp và bí ẩn như thế khiến cho cậu chết mê chết mệt với vẻ đẹp đầy lạnh lùng này.
Minh Thư tức giận, tại sao anh lại dám ghép cô với cái tên Mộc An khó ưa đó, cô liếc nhìn anh bằng ánh mắt đầy sát khí.
Miệng mỉm cười nhưng trong lòng rất tức giận.
"Sao anh lại ghép đôi em với Mộc An chứ? Cái anh này kỳ ghê á!"
Nguyên Trung còn cố chọc cô:
"Nhìn kìa, nhìn em ngại kìa! Khoái thì nói đi cưng, còn bày đặt ngại ngùng gì!"
Mộc An đang vui sướng trong lòng, thì bỗng nhiên cậu giật mình khi thấy ánh mắt của cô hiện lên tia sát khí.
Cậu lấy tay dụi mắt thì thấy bình thường trở lại, chẳng lẽ là do cậu ảo giác chăng? Minh Thư nói nghiêm túc.
"Chẳng lẽ em nói em thích anh thì anh mới thôi ghép đôi em với người khác hả?"
Tự dưng nghe cô nói xong thì Nguyên Trung khựng lại vài giây, anh cảm thấy mình đùa hơi quá đáng cho nên anh cảm thấy hơi mất mặt một xíu.
"Anh xin lỗi em nhé, lỗi do anh hay giỡn nhây nên em thông cảm cho anh nha!"
Minh Thư nhìn anh bằng ánh mắt si mê:
"Nếu em không nói đùa với anh thì sao?"
Nguyên Trung bối rối:
"Đến lượt em nhây rồi á! Anh có vợ rồi nên em đừng hòng mà thả thính anh nha!"
Khoé môi cô khẽ nở nụ cười mỉa mai:
"Để xem anh hạnh phúc được bao lâu với con nhỏ đó!"
Mọi người bắt đầu căng thẳng, tự dưng cô nói lời này là ý gì, Xuân Hạc nghĩ chắc là Nguyên Trung đùa quá trớn cho nên Minh Thư tức giận mới nói vậy thôi, chứ thật ra là cô không có ý đồ gì hết á.
Còn Mộc An thì nghĩ Minh Thư đang nói nửa đùa nửa thật, nhưng mà cậu cảm thấy rất khó chịu ở trong lòng.
Cậu không muốn cô thích người khác, cậu chỉ muốn cô là của cậu mà thôi.
Còn Nguyên Trung cảm thấy cô nói câu này giống như một câu xúc phạm, giống như muốn chia rẻ vợ chồng của anh vậy.
"Này, em nói như vậy là ý gì?"
Minh Thư cười nhếch:
"Rồi anh sẽ biết, cứ đợi đi! Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi, nếu tối nay anh không đến tiệm thuốc thì anh sẽ phải hối hận!"
Nói xong thì cô đứng dậy bỏ về, Xuân Hạc can ngăn:
"Sao em lại đi về, ở lại ăn tối với mọi người đi! Nguyên Trung chỉ đùa giỡn thôi mà, em bỏ qua cho cậu ấy đi.
Đừng có giận dỗi nữa mà!"
Minh Thư cười nhẹ nhàng:
"Em đang có tí việc, anh và mọi người ăn tối vui vẻ! Em về trước đây!"
Mộc An cũng không nỡ để cho cô về, lâu lắm rồi hai người mới gặp lại nhau mà cô đã bỏ đi về sớm như vậy.
Làm cho cậu chưa được trò chuyện với cô nhiều thêm chút nữa, cậu hơi tiếc một chút vì đã bỏ lỡ cơ hội quý giá để tỏ tình với cô rồi.
Xuân Hạc tức giận, tại vì Nguyên Trung giỡn quá lố nên Minh Thư mới tức giận bỏ về.
"Tất cả là lỗi của cậu đấy!"
Nguyên Trung ngơ ngác:
"Ơ? Em có làm gì đâu?"
Xuân Hạc tức anh ách:
"Hai năm rồi, em ấy mới trở về! Cậu có biết anh đã chờ em ấy lâu lắm rồi không hả? Vậy mà cậu đã khiến em ấy bỏ về rồi đó? Cậu đúng là đồ vô dụng mà!"
Mộc An nghe Xuân Hạc nói thì cậu cũng đã biết Xuân Hạc thích Minh Thư, cậu hơi tức một chút, tại sao Xuân Hạc lại dám thích Minh Thư.
Cô ấy phải là của cậu, nhất định phải là của cậu, Xuân Hạc sẽ không bao giờ có được Minh Thư.
Mộc An đứng dậy xin phép đi về, cậu không muốn ngồi chung bàn với kẻ địch nữa.
Kể từ bây giờ, Xuân Hạc chính thức là kẻ địch của Mộc An.