Trì Võng trở lại vương phủ của Phòng Lưu, tản bộ trong hoa viên vương phủ lúc nửa đêm, vừa trống trải lại vừa thanh tịnh, còn Phòng Lưu sau khi trở về thì ngồi bừa xuống một hòn đá, trầm mặc như thất hồn lạc phách, rất lâu sau cũng chưa nói một câu.
Một lát sau, Phòng Lưu đột nhiên đứng lên rồi đi đâu mất, Trì Võng cũng mặc kệ cậu.
Sa Thạch lấy thông tin vừa giải mã được ra, khoe với Trì Võng.
Bộ Nhiễm, cấp bậc bình xét nhân vật: SThân phận nhân vật: thiếu chủ Bộ gia, hội trưởng Vân Võng thương hội, mưu thần số một của trưởng công chúa Phòng Huân.Trận doanh cống hiến: Phòng Huân."Có ý tứ lắm, ở phe Phòng Huân, mà lại đang mạo danh trưởng công chúa, có nghĩa là trưởng công chúa lệnh cho nàng làm như vậy?"
Trì Võng thích tản bộ xung quanh khi cần suy nghĩ, y tiếp tục tản bộ trong hoa viên, vừa đi vừa hỏi: "Sa Thạch, còn gì nữa không?"
Ngữ khí Sa Thạch kinh ngạc: "Ngươi không nghe thấy những gì ta vừa nói sao?"
"Gì cơ?" Trì Võng thấy phản ứng của nó không đúng lắm, "Ta nghe được đến đoạn ngươi nói nàng trung thành với Phòng Huân, sau đó thì không nói thêm gì nữa."
Sa Thạch im lặng một chút, "Vẫn không nghe được sao?"
Sắc mặt Trì Võng nghiêm túc hẳn lên: "Ngươi đã đồng ý với ta, Sa Thạch, ngươi không được giấu ta chuyện gì nữa."
Sa Thạch cuống lên giải thích: "Ta không có gạt ngươi mà, nhưng ta đã nói mấy lần rồi mà ngươi cũng không nghe được mà."
"Cho nên vừa rồi ngươi vẫn luôn cố gắng nói cho ta nghe sao?"
"Đúng vậy, hay là vì liên quan đến... Tại sao ngươi lại vẫn không nghe được?" Sa Thạch chán nản vô cùng, "Trước đây cũng có một lần như thế này, lúc ta nhắc tới..."
Âm thanh Sa Thạch tự động bị câm, cuối cùng Trì Võng cũng nhận ra: "Ngươi không thể nói được cho ta biết."
"Đúng vậy, tình huống của Bộ Nhiễm cũng vậy, ta không thể nói cho ngươi biết được."
Trì Võng ngẫm nghĩ sâu xa: "... Vậy thử quanh co nói cho ta nghe nhiều nhất có thể xem nào."
"Được, trên người Bộ Nhiễm cũng có thanh tiến trình, giống như cái ngươi đang mang theo, quá phức tạp, bây giờ ta chưa thể giải mã được. Nhưng nàng cũng không giống như ngươi, trên người nàng có... tận hai thanh tiến trình, tuy rằng hiện giờ ta vẫn chưa giải mã được, nhưng cho ta thêm một chút thời gian, có thể từ từ giải mã để đọc được, ta sẽ lưu trữ lại cấu thành này, lúc nào hiểu được, ta sẽ nói cho ngươi nghe ngay lập tức."
"Ngươi còn biện pháp hay cách thức nào nói cho ta biết nữa không?" Trì Võng nhảy số rất nhanh, "Nếu không ngươi thử như lần trước, biến thử thành quỷ xem?"
Sa Thạch run run một cái theo bản năng: "Ta cũng không thích mấy chuyện ma quái đâu nha... Không phải, trọng điểm là ta không thể hóa thành thực thể nếu không đạt được điều kiện nhất định, theo quy định đối với ta, phải vào lúc ngươi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, mới có quyền được tiêu hao sức mạnh để biến thành thực thể."
"Ta vẫn đang xem tư liệu của Bộ Nhiễm, trên đó còn viết, nàng là người giàu có nhất trong thiên hạ. Trì Võng, thế mà ngươi lại không phải là phú ông giàu nhất, cô nương này còn có nhiều tài sản hơn ngươi á."
Trì Võng chậm rãi tản bộ. "Hội trưởng Vân Võng thương hội... Đúng không? Cuối cùng thì Bộ gia có bao nhiêu sản nghiệp? Theo ta thì, e là nàng cũng có những sản nghiệp riêng dưới danh nghĩa của nàng mà không liên quan đến Bộ gia.
"Ngoài ra, nàng đã thượng triều hơn sáu năm, trừ hoàng đế ra, nàng là người có quyền quyết định cao nhất trong triều."
Kéo tơ bóc kén từng chút một bí ẩn trước mặt, Trì Võng hỏi: "Không ai có nhiều tiền bạc và quyền lực như nàng, xem ra nàng cũng giống như ta năm đó khi ở thời kỳ đỉnh cao nhất... Cho nên nàng vẫn luôn thượng triều thay cho trưởng công chúa Phòng Huân?"
Chuyện này thì Sa Thạch cũng không biết, dù sao thì biểu đệ Phòng Lưu của người ta cũng đâu có biết đâu, nhìn cái kiểu mù tịt không hay biết gì của nhóc con này, có lẽ cũng không phải mới một, hai năm.
"Nhưng ta chắc chắn —— Bộ Nhiễm này chính là nguồn năng lượng mà Chân Gà từng nhắc tới." Sa Thạch nhẹ giọng nói: "Ngươi định thế nào với nàng? Có định giết nàng không?"
"Cô nương người ta đang tốt lành như thế, giết nàng làm gì? Xưa nay trên thế giới này không chỉ có duy nhất loại lựa chọn một mất một còn, luôn luôn có cách khác. Nếu thấy không còn cách nào khác, chỉ là vì ngươi chưa nghĩ ra mà thôi."
Sa Thạch khen: "Câu này rất hay, thể hiện rõ tấm lòng của ngươi, đây là cảm ngộ của chính ngươi sao?"
Trì Võng lại không lên tiếng, nên khi Sa Thạch tưởng y lại cho nó ăn bánh bơ, thì y lại đột nhiên nói tiếp: "Trang Diễn dạy ta đấy."
Tinh thần Sa Thạch nhảy lên trong nhảy mắt: "Ha?"
Trên bầu trời, mặt trăng vừa tròn vừa sáng, Trì Võng khẽ thở dài một cái: "Gần đây ta mới phát hiện, thật ra ta...vẫn chưa bước ra được khỏi quá khứ."
"Nhưng ta thấy đây cũng là việc tốt." Thần sắc Trì Võng nhàn nhạt, tựa như hơi thất vọng, "Lúc trước ta cứ cho là không nghĩ nữa, không nói ra, không nhớ nhung, thì người đó sẽ không xuất hiện nữa. Nhưng tới bây giờ, khi tâm tình đã lặng như nước, ngẫu nhiên nghĩ lại, ta mới phát hiện..."
Sa Thạch dỏng tai lên, đang muốn nghe xem y mới nhận ra được điều gì, ai ngờ lúc này Trì Võng lại đổi giọng, không chịu nói cho nó nghe, "Trở lại vấn đề chính, nếu Bộ Nhiễm có thể là nguồn năng lượng, có phải quan hệ giữa nàng với Chân Gà cũng giống như ta không?"
"Sa Thạch, chúng ta có cách nào đoạt được nàng từ tay Chân Gà không?"
Sa Thạch giật nảy mình, hưng phấn trong nháy mắt, "Ta cũng chưa nghĩ đến cái này nha! Giống như ngươi nói, trên lý thuyết thì có thể làm được... Ừm, trong tài liệu về Bộ Nhiễm còn đặc biệt nói đến một chuyện, trong đó nói người nàng thích là..."
"Nàng thích ngươi nha, ôi chao, thảo nào mà vừa là thiếu chủ Bộ gia, còn bận rộn chuyện trưởng công chúa mà vẫn có thể dành ra chút thời gian chạy ra bến tàu đón ngươi. Nhưng trên mặt nàng lại chẳng lộ ra tí gì cả, tiến lui vừa phải, không khiến ngươi khó chịu."
Sa Thạch tiếp tục lẩm bẩm: "Nàng cũng có tình cảm với phụ thân nàng, nhưng người đó đã qua đời, tên biến thành màu xám."
Xem tiếp, Sa Thạch lại cười vang một cái: "Phòng Lưu, cái tên nhóc con này, mấy năm nay vất vả lấy lòng nàng, thế mà trong lòng Bộ Nhiễm còn không bằng được ngươi, cô nương này cũng rất có mắt nha."
Trì Võng hỏi: "Trong danh sách còn ai không?"
Sa Thạch lập tức thu lại tiếng cười: "Đầu tiên là Phòng Huân... tên không phải màu xám, rõ ràng nàng còn sống."
Trì Võng hơi hiểu rồi: "Không bị nguy hiểm tới tính mạng, vừa trung thành vừa thích... E là hai cái tiểu cô nương này luôn chắc chắn bản thân muốn làm gì rồi nhỉ?"
"Sa Thạch, ngươi tìm xem Phòng Huân đang ở đâu?"
Một lát sau, Sa Thạch báo lại: "Ô... sao ta lại không tìm được nàng?"
Trì Võng cũng không ngạc nhiên, gật đầu, "Đúng là không trông cậy được vào ngươi."
Bộ Nhiễm bị Chân Gà trói buộc, e là cũng giống như mình lúc trước, có một số chuyện không thể không làm. Nhưng nàng rất quan tâm đ ến hạn hán ở quan ngoại, cũng đã có hành động, việc này khiến cho Trì Võng có chút cảm kích.
Tộc nhân ở quan ngoại đều là hậu duệ con dân của y năm đó, Trì Võng trong sáng ngoài tối đã bảo vệ họ mấy trăm năm, sau khi thấy họ bắt đầu sinh hoạt an ổn ở quan ngoại mới dần buông tay.
Triều đại đã thay đổi hơn trăm năm, Trì Võng đã không còn tâm phúc cường đại nào trong triều nữa, nếu Bộ Nhiễm có thể dùng danh nghĩa của trưởng công chúa để giải quyết thích đáng vấn đề nguồn nước ở quan ngoại, Trì Võng sẽ nhận phần ân tình này của nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn y sẽ không tổn thương tới nàng.
Nghĩ tới đây, Trì Võng lại hỏi: "Vừa nãy ngươi tổn thương tới thân thể Bộ Nhiễm, nàng có sao không?"
"Không sao đâu. Nếu có chuyện, không phải đã sớm tới tìm ngươi rồi sao?"
Sa Thạch hơi xúc động nói: "Dựa theo phân tích của chúng ta, chắc nàng cũng bị trói chặt với Chân Gà, cho nên lúc ta hack vào hệ thống nói giọng nữ kia, nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng... Aizzzz, nếu có một ngày Chân Gà phát hiện ra ta, lại công kích ta, thì ta có ảnh hưởng tới ngươi không a?"
Thần sắc Trì Võng bình tĩnh lại, từ khi y quyết định đối đầu với Chân Gà, đã không thèm kinh sợ nữa: "Không phải sợ nàng."
"Nếu không bị ảnh hưởng thì tốt rồi." Sa Thạch thở dài: "Ta sẽ tranh thủ làm một hệ thống bảo vệ, nếu sau này chuyện đó xảy ra thật... ít nhất ta phải tách ngươi ra, không để ngươi xảy ra tình trạng như Bộ Nhiễm."
"Vậy thì phải mạnh mẽ lên." Trì Võng bình tĩnh nói: "So với để không liên lụy tới ta, chi bằng nghĩ cách để có thể luôn đồng hành cùng ta còn hơn, không phải ngươi luôn nói là rất thích ta sao?"
Trong nháy mắt, Sa Thạch đã lên tinh thần: "Được nha!"
Khi Phòng Lưu trở lại đã là nửa đêm.
Cậu thấy Trì Võng vẫn còn đang tản bộ, kinh ngạc nhìn y một lúc, câu đầu tiên thế mà lại là: "Vừa nãy ta tới Bộ phủ thăm dò, quả nhiên Bộ Nhiễm không có ở đó, vì vậy ta lại lén chạy tới hoàng cung một chuyến, thấy hoàng di của ta."
"Khi người thấy Bộ Nhiễm sinh bệnh đã rất lo lắng, lập tức triệu thái y tới xem bệnh, chờ đến lúc nàng tỉnh dậy, ta thấy hoàng di nắm tay Bộ Nhiễm, gọi nàng là Tiểu Nhiễm."
Thần sắc thẫn thờ, Phòng Lưu nói: "Trước giờ người đều biết đó không phải là hoàng tỷ của ta. Nhìn điệu bộ hai người họ, hoàng di không có chỗ nào là thân bất do kỷ, chắc chắn đã biết rõ việc Bộ Nhiễm thay thế hoàng tỷ ta, thậm chí sau lưng còn yểm trợ cho nàng."
Thấy biểu tình u ám của Phòng Lưu, Trì Võng cũng hơi hiểu được, nếu hoàng đế đại di sủng ái cháu gái, lại vì xuất thân của Phòng Lưu mà không để ý tới cậu, thì còn có thể hiểu được, Nhưng đại di thà quan tâm người ngoài, cũng không chịu dành chút quan tâm nào đến đứa cháu có huyết mạch tương liên với mình, cho dù Phòng Lưu có được tôn là hoàng trữ cao quý, cũng đã bị lạnh nhạt từ nhỏ tới lớn.
Thấy Phòng Lưu đúng là một nhóc đáng thương, Trì Võng trìu mến xoa đầu cậu, "Hoàng di của ngươi có lẽ là rất thích nữ hài thôi, ai bảo ngươi lại là nam nhân chứ? Cái này cũng không còn cách nào cả."
Phòng Lưu thấy mình như bị nhất tiễn xuyên tâm, chả được an ủi miếng nào.
Đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Trong lòng Phòng Lưu cứ nảy sinh hết câu hỏi này đến câu hỏi khác nhưng lại không có được đáp án. Cậu nhíu mày nói: "Ta sẽ cẩn thận điều tra xem chuyện hoàng tỷ là thế nào."
Trì Võng lại an ủi cậu một chút: "Cứ thăm dò đi, nhưng ta cảm thấy khả năng là không ra được gì đâu, đừng có hy vọng quá nhiều." Dù sao thì đến Sa Thạch cũng không tra được gì.
Phòng Lưu:"..."
Ánh trăng đêm nay vốn rất đẹp, mỹ nhân dưới trăng lại càng đẹp hơn, Phòng Lưu vốn thương tâm, vừa mới dậy lên chút sóng trong lòng, lại bị hai câu của Trì Võng đánh cho tan tác.
Cậu cúi đầu phiền não trở về phòng, không thèm tâm sự với Trì Võng nữa.
Bí mật bị vạch trần đêm nay lớn như vậy, Trì Võng lại vẫn bình thản như thường, y về phòng trải chăn đệm, chuẩn bị đi ngủ.
Sa Thạch vô cùng khâm phục trạng thái tâm lý của y: "Thế mà ngươi cũng ngủ được sao? Cho dù việc tranh trữ không liên quan tới ngươi, nhưng chuyện Bộ Nhiễm là một nguồn năng lượng di động như vậy mà ngươi cũng mặc kệ sao?"
"Sao lại mặc kệ được? Nhưng không kệ thì làm được gì. Ta sẽ không giết nàng, tạm thời cũng chưa có biện pháp khác, vậy cứ thuận theo tự nhiên trước đi đã."
Sa Thạch từ tốn nói: "Có thể thử một chút, ngươi có thể khiến nàng càng thêm yêu thích mình, sau đó dụ nàng làm phản..."
"Ta không lừa gạt tình cảm tiểu cô nương." Trì Võng thể hiện rõ mình vẫn là người có nguyên tắc. "Chúng ta sẽ thử cách khác, đồng thời, ta cũng sẽ dành thời gian hỗ trợ Lưu Lưu thật tốt, tạo cơ hội cho nhóc con này tiến nhập triều đình, thử xem có ảnh hưởng gì tới Chân Gà không."
Nhớ đến Phòng Lưu, Trì Võng lắc đầu: "Nhưng bây giờ Phòng Lưu vẫn chưa sẵn sàng, đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa được thượng triều, đúng là nhóc đáng thương mà."
"Đáng thương chỗ nào?" Sa Thạch than thở, "Nhóc đó được ưu ái đến mức được chính Úy Trì quốc sư đích thân giảng bài, xuất phát điểm của nhóc ấy đã hơn hẳn Phòng Huân, Bộ Nhiễm, ngươi là đao thật kiếm thật trải qua thời loạn lạc lẫn khi thái bình thịnh thế, là quyền thần đã tạo ra công tích thực, còn không dạy nhóc con ấy thành tài được chắc?"
Trì Võng khách quan nói: "Rất nhiều thứ cũng không thể học được từ sách vở. Trí tuệ cần được học tập, tích lũy trong thời gian dài. Nhưng Phòng Lưu còn rất trẻ, nhóc con còn có rất nhiều cơ hội."
"Liên quan tới Lưu Lưu, có thể ta đã quên mất một hướng."
"Hướng nào?"
"Sau khi Lưu Lưu sống sót, vượt qua cuộc nội đấu ở Vô Chính Môn, suy cho cùng là vì nhóc ấy có thân phận hoàng trữ, hay là vì ảnh hưởng của nhóc con này trong giang hồ đã thay đổi khi đạt được vị trí trong Vô Chính Môn?"
Trì Võng trở mình, chuẩn bị ngủ, "Cũng không sao, thử cả hai đi, sau một thời gian nữa lại dạy võ công cho nhóc này, kỹ nhiều không hại thân mà."
Sa Thạch có chút cảm khái, Phòng Lưu đã phải kiêm một đống việc, bận rộn đến chân không chạm đất, còn phải chạy theo kế hoạch rèn luyện của Trì Võng, e là mệt chết nhóc ấy luôn.
Sáng ngày tiếp theo, khi Trì Võng tỉnh lại, Phòng Lưu đã ra ngoài. Có lẽ hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu cũng không ngồi yên được.
Trì Võng chậm rãi dùng cơm, thả con quạ mỏ xanh đi gọi Dư Dư, vừa trải một tờ giấy ra, vừa vui vẻ nói: "Để ta cho Lưu Lưu một niềm vui bất ngờ."
Y lưu loát viết ra hơn hai mươi quyển sách, cũng ghi chú rõ ràng ở phía sau —— đến thu gặp lại, phải đọc cho hết.
Sa Thạch xem thử độ dày của hai mươi quyển sách này, nhất thời tràn đầy cảm thông với Phòng Lưu. Tiên sinh bố trí nhiều công khóa thế này, kinh hỉ chỗ nào chứ? Có khi Phòng Lưu kinh hãi chết khiếp đi thì có ấy.
Trì Võng lại mang theo hòm thuốc hồ điệp của mình, phất tay áo, không từ mà biệt.
Ngày hôm sau, trước lăng mộ của Thủy hoàng đế.
Dư Dư dựa theo thời gian ước định chạy tới, vừa tới nơi đã thấy bên cạnh chưởng môn nhà mình chất một đống thư tịch, nhìn qua có vẻ là rất cổ.
"Đến đúng lúc lắm." Trì Võng vẫy tay với hắn, "Gần đây ta nghiên cứu "
Túy Tụ Đào - quyển thứ bảy" của Đào Hoa công tử đạt được nhiều tâm đắc, cũng có chút cảm khái. Ta đã thu thập được rất nhiều dã sử liên quan đến Thủy hoàng đế, có nhiều chỗ liên quan đến chuyện tình ái giữa hai vị nam chính trong quyển thứ bảy kia."
"Ta thấy, vừa hay có thể bắt nhịp với mức độ được yêu thích này, ngươi chia mấy quyển này cho mấy xưởng in chúng ta đã thu mua, để cho mấy cây bút chỗ họ phát huy một chút, ra thêm một ít thoại bản dã sử, nhân lúc độc giả còn đang say mê đại kết cục trong quyển thứ bảy đến không kìm chế được mà bán ra, nhất định có thể kiếm không ít lời."
Dư Dư nhận lấy đống sách cổ phải dùng tới bao tải mới đựng được hết, nổi lên lòng tôn kính: "Chưởng môn lợi hại!"
Sau khi chia tay với Dư Dư, Trì Võng mới vào trong lăng mộ của Mộc Bắc Hy.
Sau khi y vào trong mộ thất, trước tiên là kiểm tra mớ tài bảo của mình, mở cái hộp khảm ngọc ra, xem hết chỗ tranh thêu một lượt.
Y thậm chí còn mở cả ngăn dưới cùng ra, Sa Thạch cuối cùng cũng được nhìn thấy, đó là một cái đai lưng được thêu cực kỳ tinh xảo.
Trì Võng đóng hộp lại, xong xuôi mọi chuyện, y mới nằm xuống quan tài băng của mình, thoải mái thở dài một hơi.
Từng bị đả kích quá ngoan độc, Sa Thạch ủ rũ hỏi: "Thủ hộ mà ngươi nói chính là trông cửa chỗ này à?"
"Đúng vậy." Trì Võng bình thản nói. "Năm đó bị Bắc Mộc Hy hãm hại, phải thủ lăng cho hắn, lúc đó cứ tưởng chỉ mấy năm là xong, không ngờ ta lại không chết được. Mấy trăm năm nay, cứ vài chục vài trăm năm, lại có mấy tên nhóc hiếu kỳ xông vào, ta đều đuổi ra hết theo đúng ước định với hắn."
Sa Thạch nhìn xung quanh, "Đây chính là điểm cuối cùng trong lăng mộ của Thủy hoàng đế sao? Lần trước ta đã rất hiếu kỳ, nếu ngươi ở chỗ này, thì mộ thất của Mộc Bắc Hy ở đâu nha?"
Trì Võng nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nếu như ta nói, ta cũng không biết thì sao?"
Yên tĩnh được một lát, Sa Thạch kêu lên: "Nói ngươi không biết—— ai mà tin được? Ngươi lại gạt ta."
Nhịp tim của Trì Võng từ từ chậm lại, thân nhiệt cũng từ từ hạ thấp xuống. Trì Võng nhẹ giọng nói: "Ta muốn bế quan, ngươi cứ tự chơi đi, mùa thu gặp lại."
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái đã qua ba tháng.
Tháng mười cuối thu năm nay, ở nơi thật sâu dưới lòng đất, hai mắt Trì Võng mở ra.
Sa Thạch lập tức nhảy ra hoan nghênh, ngữ khí cũng hơi kích động: "Ngươi đúng là quá tùy hứng a! Trì Võng, nói đi là đi, nói ngủ là ngủ, ba tháng nay ta nhàm đến dài cả tóc!! Ta thấy Phòng Lưu bên kia tìm ngươi cũng sắp điên lên rồi."
Lúc mới tỉnh lại, thanh âm của Trì Võng có chút lạnh băng, đầu lưỡi cứng đờ còn chưa uốn cong được: "Đã nói trước với nhóc con đó, đến thu gặp lại. Như vậy mà còn không nhịn được, thì đừng có ham tranh trữ, đến Bộ Nhiễm nhóc đó cũng chẳng bằng."
Tim của y từ từ khôi phục lại nhịp đập bình thường, máu huyết bắt đầu lưu chuyển khắp thân thể, Trì Võng bước từ trong quan tài ra, vận động tay chân, thở dài nói: "Đói bụng."