"Thuê người khác đến quản lý? Không thành vấn đề."

Phong Vân Tranh không có kháng nghị gì: "Ngược lại, ngày mai ta sẽ rời khỏi bắc cảnh này, từ trước đến nay ta vẫn giao cho người khác quản lý mã tràng của Phong Vân sơn trang và các sản nghiệp khác trong thành, chỉ có duy nhất tửu quán này là do ta đích thân quản lý, ai bảo trong Thiên Sơn Giáo lại có một tên gia hỏa thích uống rượu như vậy."

Phong Vân Tranh gọi tiểu nhị trong quán ra, cho từng người làm quen với Trì Võng: "Sau này y là lão bản của các ngươi, tất cả đều nghe theo y."

Trì Võng nhìn Phong Vân Tranh vái đỉnh núi một cái, rồi cứ thế mà xoay người rời đi, cực kỳ thẳng thắn, dứt khoát.

Gia tộc hắn đã trấn giữ ở đây mấy đời, Trì Võng đã uống cạn vò rượu mà chủ nhân đầu tiên chôn tại hậu viện từ trăm năm trước, dường như Phong Vân Tranh cũng không có chút hiếu kỳ nào với thân phận của y.

Phong Vân Tranh vác rìu của mình, đang định đi thì bị Trì Võng gọi lại, để cám ơn việc hắn đã đứng ra bảo đảm cho y với giáo chúng Thiên Sơn Giáo.

Phong Vân Tranh gật đầu, mắt lại không rời khỏi cái rìu của mình: "Không có gì, nhưng tốt nhất là Trì công tử hãy nhanh chóng rời khỏi vùng bắc cảnh này đi, chỗ này sắp không còn yên ổn nữa rồi."

Trì Võng nhớ lại hòa thượng cả người máu me kia, khó tránh khỏi mà nảy sinh hứng thú dạt dào với đại loạn trong Thiên Sơn Giáo —— võ công của hòa thượng này lợi hại đến mức nào nha? Chỉ cần một mình hắn cũng có thể quấy cho Thiên Sơn Giáo trời long đất lở mà vẫn có thể toàn thân trở ra.

Phong Vân Tranh cáo biệt trước cửa tửu quán, rồi như biến mất như một làn khói vô tung vô ảnh.

Trên tầng cao nhất của tửu quán có hai gian khách phòng nhỏ, lúc này thân phận của Trì Võng đã không còn như trước đây, tiểu nhị khẩn trương thu dọn ra một gian phòng, thay chăn màn gối đệm sạch sẽ nhất, rồi mời Trì Võng vào nghỉ.

Vừa vào cửa, Sa Thạch liền nói: "Tên Phong Vân Tranh này đúng là một võ si, ta dám chắc hắn mà về nhà là sẽ vác rìu ra luyện ngay. Trì Võng, ngươi cũng phải chăm chỉ luyện võ một chút, không thể thua hắn được."

Trì Võng tháo lớp ngụy trang trên mặt xuống, dù sao thì cứ đeo mặt nạ da giả suốt như thế cũng rất bí bách.

Sa Thạch đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt thật của y, bất thình lình được thấy, thanh âm đột nhiên có hơi đong đưa: "Ừm, thực ra thì cũng không chỉ có cách này, động não một chút thì chúng ta còn có ưu thế khác nha!"

Trì Võng chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi, tiếp lời: "Có luyện thêm nữa thì cũng bị ngươi ăn sạch, theo tốc độ ăn uống của ngươi, ta thấy nếu ta có tu luyện cả ngày lẫn đêm cũng không đủ cho ngươi nhét kẽ răng."

Đối diện với gương mặt rạng ngời rực rỡ như vậy, Sa Thạch còn thấy ngượng ngùng hơn: "Ta, ta đang cố gắng tiêu hóa các mã hóa của Bách Hiểu Sinh, bây giờ ta đã có thể xem được tiểu sử với cấp bậc của nhân vật rồi! Đây mới chỉ là bước đầu tiên khi ta có thể chạy đủ hết các tính năng, ta sẽ dùng chỗ năng lượng còn lại để thăng cấp, mở rộng bảng điều khiển."

"Tên Phong Vân Tranh kia, ta mới xem một chút thông tin về hắn, cấp bậc của hắn là cấp B... Chính là bằng với ất ấy, từ giờ trở đi ta không cần nội lực của ngươi cũng có thể xem được mấy cái này."

Trì Võng vuốt v e cái bút trong tay. Sau đó lại nhớ tới thời điểm bắt đầu nhiệm vụ đặc biệt "Cứu chữa cho Bộ Nhiễm", lúc Sa Thạch gặp Bộ Nhiễm, họ đã gặp phải một tình huống bất ngờ, khó mà giải thích được.

Việc bình xét cấp bậc này là dựa trên cái gì?

"Bây giờ người ngươi không thể tra xét được có một người, chính là Bộ Nhiễm cô nương. Ngươi từng nói, có thể Bộ Nhiễm cô nương là cấp A trở lên, cho nên tạm thời ngươi không đủ quyền hạn."

Sa Thạch khen ngợi y một chút: "Trí nhớ của ngươi rất tốt nha, ta chỉ nói có một lần mà ngươi đã nhớ kỹ, phát âm còn rất chuẩn... Thực ra là thế này, việc bình xét cấp bậc chủ yếu dựa theo việc người đó có thể tạo thành sức ảnh hưởng tới đâu, một phần khác thì căn cứ theo... Ta còn đang phân tích mã hóa của Bách Hiểu Sinh, có một số dữ liệu ta chưa thế lý giải được."

Trì Võng nói: "Nhưng ta càng quan tâm đ ến một chuyện hơn, hôm nay lúc ngươi gặp Thanh Long Sứ của Thiên Sơn Giáo, lại xuất hiện tình huống giống như Bộ Nhiễm."

"Là như thế này," Sa Thạc uể oải nói: "Hồ sơ của gã bị cấm tra xét, quyền hạn của ta không đủ, cho thấy gã ít nhất là... từ cấp A trở lên."

Chỉ là một đầu mục của một cái giáo phái giày dép, tại sao lại được xét vào cấp bậc cao như thế?

"Lại đây phân tích một chút." Trong đầu Trì Võng đã xâu chuỗi sự việc lại một cách rõ ràng, mạch lạc, giờ muốn sắp xếp lại trình tự một chút: "Ta nói tên mấy người, ngươi nói cho ta biết cấp bậc của họ, ta hơi tò mò, không biết những người ngươi không nhìn ra cấp bậc có thể làm ra chuyện lớn gì trong tương lai không?"

"Chủ nhân tửu quán này, lão Kế ở cấp mấy?"

"Chức quan đến thừa tướng, cấp B."

"Thế hoàng đế cùng thời với hắn thì sao?"

Sa Thạch nhanh chóng trở lại đáp: "Cấp bậc của người đã qua đời đã được mở. Khai quốc hoàng đế đầu tiên của Trọng triều - Phòng Ổ, cấp A, năm thứ mười tại vị, bệnh cũ tái phát... Người nhà hắn đã đi khắp nơi tìm ngươi mà không được, cứ vậy mà tráng niên mất sớm."

Trì Võng than thở: "Lúc đó ta đang ngủ say trong mộ thất, lần gặp nẳ cuối cùng, ta đã nhờ lão Kế phải nhắc hắn chú ý thân thể cho tử tế... Aizzzz."

"Chủ nhỏ thì quốc nguy, hắn bỏ qua nữ nhi của mình mà truyền ngôi vị hoàng đế cho em trai ruột, hoàng đế thứ hai - Phòng Nhị, ba mươi hai tuổi kế vị, bốn mươi tuổi bình định bắc cảnh. Hắn sống rất thọ, còn mặc kệ truyền đình nghị luận, truyền ngôi cho cháu gái. Đây là hai hành động gây ảnh hưởng sâu sắc đến thế cuộc, cho nên hắn cũng ở cấp A."

Sau khi hấp thụ Bách Hiểu Sinh, bên cạnh năng lực tăng mạnh, tốc độ tính toán của Sa Thạch cũng được nâng cao, trong khi nói chuyện vô tình lại càng lúc càng giống một con người hơn.

"Trì Võng, lúc ta xem lướt qua cuộc đời hai vị hoàng đế này, tại sao lại thấy có vết tích của ngươi trong đó? Ngươi là quốc sư Bắc Mộc triều, tại sao lại giúp hai người họ lật đổ Bắc Mộc triệu, đã không cản thì thôi, lại còn... giúp một tay?"

Sa Thạch không hiểu mới hỏi: "Việc thay đổi triều đại ảnh hưởng rất lớn tới ngươi, theo ghi chép ta tra được, hệ thống trước đây lấy đó làm cái cớ để đè ép nội lực ngươi xuống thật thấp, tại sao ngươi lại phải làm như vậy?"

Trì Võng lại bình thản trả lời: "Thuận theo thời thế thôi. Nếu muốn trách thì phải trách hoàng đế cuối cùng của Bắc Mộc triều kia, lòng hiếu kỳ quá lớn... Cho nên, sau khi lên ngôi hoàng đế, sức ảnh hưởng sẽ thành cấp A?"

Sa Thạch: "Không, chỉ có ba vị hoàng để, bởi vì sức ảnh hưởng của bản thân khi còn sống nên được xét cấp A thôi."

Còn một vị hoàng đế nữa, Trì Võng không cần hỏi, y đã đoán được sơ sơ.

Quả nhiên Sa Thạch nói tiếp: "Thủy hoàng đế của Bắc Mộc triều, Mộc Bắc Hy cũng đạt cấp A... Í? Trong suốt thời gian xét cấp bậc của hắn, sau khi bình xét, Bắc Mộc Hy đồng thời đạt được cả cấp A và cấp S luôn?! Cuối cùng định là cấp A, người bình xét phải..."

"S... có phải còn cao hơn cấp A không? Hắn có cái gì đặc biệt hơn những người khác chứ?" Trì Võng hỏi xong thì lập tức phản ứng lại, y hỏi Sa Thạch cũng vô dụng —— bởi vì trên đời này, y mới là người tiếp xúc nhiều nhất với Bắc Mộc Hy.

Nếu y cũng không trả lời được, thì ai có thể thay y đưa ra đáp án đây?

Lẽ nào y có thể hy vọng vào cái tên Sa Thạch không đáng tin này sao?

Trì Võng hỏi tiếp: "Người bình xét mà ngươi nói là ai?"

Sa Thạch nói luôn: "Là..."

Hai người đột nhiên im lặng, Sa Thạch phát hiện ra cái gì đó: "Trì Võng, ngươi không nghe được à?"

"Ta nên nghe thấy cái gì?"

Sa Thạch không từ bỏ, liên tục lập lại cái tên đó, lại kinh ngạc phát hiện Trì Võng thực sự không nghe được.

Trì Võng không hiểu nói: "Người bình xét là ai? Chờ hơn nửa ngày rồi mà ngươi cũng không chịu nói cho ta biết. Là cái hệ thống trói định với ta trước ngươi sao?"

Sa Thạch yên lặng trong chốc lát mới "... Đúng không?"

Trì Võng tâm tư nhạy cảm: "Ngươi làm sao vậy?"

Sa Thạch mệt mỏi nói: "Hình như gặp quỷ rồi, có lẽ là ta có vấn đề gì đi, để lúc nào rảnh ta sẽ tự kiểm tra một chút."

Một lát sau, Trì Võng đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Ta còn hiếu kỳ với một người... chính là tên hòa thượng Tử An kia, ngươi tra cứu về hắn xem nào."

"Đối với những người còn sống lại được xếp ở cấp bậc cao, sau khi ngươi tiếp xúc với người đó thì ta mới có thể tiến hành tra xét được."

Trì Võng không dám tin hỏi ngược lại: "Ta đã tiếp xúc với hắn mấy lần rồi? Ngươi lúc đó làm trò gì thế?"

Lúc này Sa Thạch vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, nếu như nó nói "Bởi vì cái đầu kia sáng quá, khiến ta quên sạch ý.", thì Trì Võng cũng có thể chấp nhận lời giải thích ngớ ngẩn ấy.

Thế nhưng vào lúc này, Sa Thạch vẫn chỉ là một bé ngoan, thành thật mà trả lời: "Nói thật, trước đây ta cũng không hiểu sao nam nhân lại cạo sạch tóc tai đi như thế, trông khó coi muốn chết? Sau khi ta gặp hắn rồi mới biết, hóa ra đầu trọc là tiêu chuẩn khảo nghiệm mỹ mạo cao nhất."

"Huống chi khí thế quanh thân hắn lại khác hẳn những người khác, thật sự rất hiếm thấy, mỗi lần nhìn thấy hòa thượng đó, ta sẽ không nhịn được mà nhìn hắn nhiều hơn một chút, mấy cái khác thì quên sạch."

Trì Võng: "..."

Y thực sự không hiểu nổi, một tên hòa thượng thì có cái quái gì mà ngắm?

Trì Võng lại ngẫm nghĩ một chút, y cũng chưa từng thấy rõ gương mặt của tên hòa thượng kia, mà lớn lên có đẹp hơn nữa thì cũng có làm gì được đâu? Đằng nào cũng chỉ là một con lừa ngốc tứ đại giai không thôi còn gì?

Đối với cái hệ thống này, vừa thích mỹ sắc lại còn hay kéo chân, nếu có thể lựa chọn, Trì Võng tất nhiên sẽ đá Sa Thạch ra xó bếp.

Mà có vẻ như cũng không đổi Sa Thạch này được nữa, cũng chỉ đành bỏ chút công sức, dạy dỗ tử tế vậy.

Lúc Trì Võng quyết định xử lý ai đó, y lại cực kỳ bình tĩnh.

Lúc này Sa Thạch đơn thuần còn chưa biết, Trì Võng đã nhìn nó chằm chằm.

Trì Võng không nói gì, bình thản rửa mặt đi ngủ, thậm chí trước lúc ngủ còn thản nhiên nói với Sa Thạch: "Chờ trời sáng, ta sẽ lên núi Thiên Sơn hái hạt tuyết liên, hái xong thì chúng ta trở về."

Sa Thạch hoàn toàn không biết đã cận kề nguy hiểm, vui sướng trả lời: "Được! Ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, sáng mai lại nói tiếp."

Hai ngày sau.

Núi non ở bắc cảnh liên miên ngàn dặm, bắt đầu từ núi Thiên Sơn, đi liên tục hai ngày cũng chưa hết được.

Hơn nữa, hòa thượng kia lúc này vẫn còn đang chạy trốn, người của Thiên Sơn Giáo truy đuổi sát theo hắn không dừng không nghỉ.

Tử An mặc một thân tăng bào bẩn hề hề, nấp sau một tảng đá lớn, thở ra một hơi khí nóng.

Hắn lấy thuốc Trì Võng tặng ra.

Sau đó cẩn thận cởi y phục trên người, tháo băng vải, lộ ra vết thương sâu nhất trên ngực, bôi một chút thuốc lên trên.

Lúc này cũng không có vải sạch để thay băng, hòa thượng không còn cách nào khác đành lấy băng vải đã thấm máu, lật ngược lại để băng bó.

Bị người của Thiên Sơn Giáo truy đuổi gắt gao suốt hai ngày ba đêm, hắn phải trốn tránh cả ngày lẫn đêm, vết thương trên người chỗ nặng chỗ nhẹ, may mà có thuốc của Trì Võng mới không chuyển biến xấu.

Không được nghỉ ngơi như vậy, người có là bằng sắt thì cũng sẽ vô cùng mệt mỏi.

Lúc này, giữa đồng cỏ rộng lớn không một bóng người, không có tung tích của Thiên Sơn Giáo, Tử An cuối cùng cũng không không kiên trì được nữa, dựa vào tảng đá lớn rồi rơi vào mộng đẹp.

Dường như hắn lại ngủ mơ.

Trong mộng vẫn là mai đỏ tre xanh ấy, nước suối chảy vào ao nước trong sân.

Dường như cảnh tượng này rất quen thuộc, giống như hắn đã ở tại đó, từng đi lại trên những lối đi đó không biết bao nhiêu lần.

Trời đã tối, biệt phủ sâu thẳm bên trong được chiếu sáng bằng từng mảng từng mảng đèn đuốc, liên miên vô tận.

Mà trong viện, Lương quản sự hiền lành đang cầm đèn đứng trong sảnh, hình như đang trợn mắt há mồm với thiếu niên La Ngạc trước mặt.

Y đã thay sang y phục tôi tớ, sau khi tắm xong, mái tóc dài mượt mà chảy dọc xuống vai, trong lúc lão quản sự đang xem xét, dáng dấp y lại hơi bất an, nhưng khống chế chính mình để không để lộ ra.

Bất an mới là bình thường, bị buộc phải xa xứ lại còn bị cưỡng ép vào phủ đệ của người khác, dù là ai cũng sẽ bất an với tương lai vô định như vậy.

Mặt mày thiếu niên cực kỳ nhu thuận, giữ mi gian lại như có điểm bi thương ưu sầu, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Lão quản sự cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình: "Ngươi gọi là... Tiểu Trì, có đúng không? Thiếu gia cho ngươi làm thư đồng của hắn?"

Tiểu Trì nhẹ nhàng đáp lại: "Đúng vậy." ngữ điệu hơi nâng lên lại nghe ra điểm khác thường, khiến người khác không nhịn được phải ngưng thần lắng nghe.

Lão Lương nhìn từ trên xuống dưới dáng vẻ của thiếu niên, lần đầu tiên không hiểu được ý tứ của thiếu gia.

Hỏi y: "Ngươi ở đâu?"

Tiểu Trì cúi đầu trả lời: "Cùng thư đồng trước đây của thiếu gia, chung một viện."

Lương quản sự quyết định rất nhanh: "Trong viện tử này của thiếu gia cũng không có nhiều người, dù mỗi người một gian phòng cũng vẫn còn thừa, không cần phải chen chúc cùng một chỗ với nhau, ta sẽ cho người thu dọn đồ đạc cho ngươi, chuyển tới... Ừm, viện gần thiếu gia nhất."

Sau khi thu xếp xong, Lương quản sự lại tiếp tục quan sát thiếu niên La Ngạc trước mặt.

Lông mày y nhướng lên, có vẻ như là đã hiểu rõ ý tứ của lão, lại có vẻ như chưa hiểu gì.

Lương quản sự thở dài, đứa bé này tuổi còn nhỏ như vậy, không hiểu cũng là bình thường, nhưng cũng quá đáng thương.

"Ngươi đi theo ta."

Tiểu Trì vẫn là dáng vẻ thông minh ngoan ngoãn, tựa như không có cảm giác gì đối với chuyện sắp xảy ra.

Lương quản sự vừa dẫn theo Trì Võng đi qua mấy tầng cửa viện, vừa dạy dỗ: "Trong viện của thiếu gia không có nha hoàn, không có thị thiếp, cũng không có thiếu phu nhân. Những người làm việc ở đây đều là nam nhân, cho nên không cần tránh tị hiềm, thiếu gia tuy rằng hiền hòa, nhưng ngươi cũng không được quên mất quy củ."

Nơi Trang Diễn ở là là nơi tao nhã nhất trong viện, lão Lương lại trực tiếp dẫn y vào phòng ngủ của Trang Diễn.

"Lát nữa ta sẽ gọi người đến đo y phục, cắt cho ngươi mấy bộ y phục, thiếu cái gì thì phái người đến nói cho ta biết."

Lão Lương căn dặn một trận, ý vị thâm trường nói: "Hôm nay thiếu gia dự tiệc, e là sẽ phải uống rượu, lát nữa ta sẽ cho người đưa canh giải rượu tới, ngươi... cứ chờ ở đây để hầu hạ đi."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Có một ngày Sa Thạch tò mò hỏi: Trì Võng ngươi thật sự không có quan hệ không thể miêu tả với bất kỳ ai sao?

Trì Võng: Ngươi cũng không nhìn đến thân phận của ta à, trước kia là quốc sư, bây giờ là lão đại, nếu ta không nguyện ý, ai dám để ta làm thiếp?

—— Ầm ầm!

__________

editor cũng có lời muốn nói: cái chuyện bị sét đánh ấy mà, đều là trước lạ sau quen =)))))))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play