Mê dược bình thường cũng chỉ khiến người trúng phải ngủ thiếp đi, chờ hết thời gian dược hiệu thì người trúng dược sẽ tự tỉnh lại, cũng không có vấn đề gì.
Trên phương diện chế độc, Thiên Sơn Giáo cũng có mấy phần năng lực, ít nhất thì loại mê dược này cũng không dễ dàng giải được như mê dược thông thường. Phòng Lưu đã may mắn thấy được tác dụng của khói độc này khi phụ trách thẩm vấn đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo.
Người trúng độc sẽ không hôn mê, họ chỉ có thể mở to hai mắt, mơ mơ màng màng giữ nguyên một tư thế, đi không được, động không nổi, nói không xong, đến mắt cũng không chớp được.
Nếu không phải thân thể còn ấm thì có khi đã bị nhầm thành xác chết rồi.
Một đám người bị xếp nằm trên mặt đất, nhìn lướt qua, giống như cả đám bị trúng tà, hiệu quả kinh người.
Kẻ duy nhất không trúng độc, tên đã nỗ lực tự sát dưới chân Trì Võng chính là đầu mục trong đám giáo chúng Thiên Sơn Giáo. Tại sao chỉ có người này không bị trúng độc? Phòng Lưu lấy thuốc giải từ trong ngực hắn ra, cũng ngầm hiểu được ý của Trì Võng.
Tên này rất giảo hoạt, cưỡng ép dụ dỗ đều không được, suốt một canh giờ cũng chưa hé nửa lời.
Phòng Lưu tâm tình rất tốt, đổi kiểu khác tiếp tục tra tấn gã.
Kết quả khi cậu vừa mới chuẩn bị xong, Bộ Nhiễm bên kia lại phái người tại gọi cậu đi.
Phòng Lưu không có cách nào khác đành phải đi qua, lúc mới tới, còn chưa gỡ xuống tâm thế "
thẩm vấn" xuống. Cậu đang nghiêm túc, khi nghe Bộ Nhiễm nói xong, khí tức quanh người thay đổi trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt còn chưa chuyển đổi xong, mặt dại cả ra.
Phòng Lưu khó tin hỏi: "Ngươi nói tiểu đại phu gọi ta... gọi ta giúp y làm cái gì?"
Bộ Nhiễm bình tĩnh nhắc lại: "Đi giúp y là thẳng tóc ra. Nhưng chuyện này không thể tùy theo ý y được. Ta có cách này, ngươi theo ta."
Khi bọn họ tới chỗ Trì Võng, Trì Võng đang ngồi cạnh xe ngựa, so với một canh giờ trước, y đã đổi sang một kiện y phục khác, trong khí trời lạnh lẽo, tóc của y lại đang nhỏ nước tong tỏng, cả người tỏa ra hơi lạnh, giống như trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi y đã chạy đến ao nước lạnh nào đó tắm rửa.
Tầm mắt của hai người Bộ Nhiễm và Phòng Lưu đồng loạt nhìn về phía lọn tóc xoăn đang nhỏ nước của Trì Võng, so với một canh giờ trước, bây giờ lại càng giống như sóng lớn cuộn trào trên biển, quăn tít thò lò.
Nhất thời mặt Trì Võng đen thui: "Sao cả hai lại cùng tới?"
Ngữ khí Bộ Nhiễm dịu dàng, lộ ra một ít cảm xúc không nóng không lạnh: "Ngươi muốn kéo cho tóc thẳng ra sao? Nhưng tóc vốn rất yếu ớt, không thể dùng bàn là kéo thẳng ra thô bạo thế được. Là một nữ hài tử, ta lại càng hữu dụng hơn đi, hay để chúng ta làm theo cách khác được không?"
Phòng Lưu lúc này đã hiểu rõ mọi chuyện, trong nháy mắt ngũ quan đều vặn vẹo, tiếng cười sắp bật ra nghẹn lại ở cổ, không dám bật ra trước mặt Trì Võng, nhịn cười gần chết.
Thấy Trì Võng nghe lọt tai lời mình nói, Bộ Nhiễm gật đầu nói tiếp: "Ta có biện pháp khác, có thể làm thẳng tóc lại cho ngươi, nhưng cần Lưu Lưu hỗ trợ một chút."
Nàng cho người đưa tới hai thanh đại đao, sai người lau thật sạch, cho Phòng Lưu cầm mỗi tay một thanh hơ trên lửa.
"Đúng vậy, ngươi cứ hơ tiếp đi, để thanh đao nóng lên một chút... nhưng đừng nóng quá." Bộ Nhiễm chỉ huy cậu. "Vừa lúc tóc tiểu ca ca còn ướt, Lưu Lưu, ngươi dùng mặt phẳng trên đao, đồng thời kẹp lấy tóc của y, kéo từ trên xuống dưới."
Phòng Lưu cầm hai thanh đại đao mà không thấy mỏi chút nào, nhưng lại im lặng biểu thị nghi ngờ đối với mệnh lệnh của Bộ Nhiễm.
Bộ Nhiễm lại thúc giục hắn: "Ngươi cứ làm đi rồi biết, giờ ta lấy cho ngươi một lọn tóc, dùng đao kẹp lại."
Phòng Lưu còn hơi do dự, lại thấy Trì Võng không phản đối, liền cương quyết làm theo lời Bộ Nhiễm, dùng mặt đao bị nung nóng ép vào tóc y, nhanh chóng kéo xuống.
Khi lọn tóc rơi xuống, vậy mà đã thẳng ra rồi!
Nhưng vì Phòng Lưu không dám mạnh tay, sợ đao quá nóng sẽ làm hỏng tóc của Trì Võng, chỉ dám đè ép trong thời gian ngắn, cường độ không đủ. Lọn tóc kia sau khi rơi xuống hơi cong lại một chút, nhưng không còn xoắn tít thò lò như lúc đầu nữa.
Thấy được hiệu quả rõ ràng, Trì Võng rất hài lòng.
Phòng Lưu cũng yên tâm hơn, Bộ Nhiễm đứng cạnh lấy ra từng lọn tóc cho Phòng Lưu chậm rãi ép thẳng, từng chút một duỗi thẳng mớ tóc xoăn tít thò lò đã làm phiền Trì Võng mấy ngày nay.
Còn tên giáo đầu Thiên Sơn Giáo tự sát không thành kia, cứ tưởng là mình sẽ bị nghiêm hình tra khảo, lại không ngờ kẻ thẩm vấn mình vừa nhấc mông đi là đi luôn nửa ngày, cái bóng cũng không thấy đâu.
Tên giáo đầu của Thiên Sơn Giáo khó hiểu nhìn quanh, lại thấy tiểu huynh đệ mặt lạnh kia lúc này đang cầm hai thanh đại đao hơ trên lửa, sau đó quay người dùng lưỡi đao đã bị hơ nóng áp lên đầu một người đang quay lưng với hắn.
Giáo đầu Thiên Sơn Giáo: "!?"
Đây là hình phạt tàn khốc gì thế? Sao gã chưa từng nghe qua!?
Thấy ánh mắt sợ hãi của tên giáo đầu Thiên Sơn Giáo, Phòng Lưu khó chịu sai bảo: "Nhìn cái gì, lập tức che mắt, bịt miệng gã lại."
Sau chưa tới nửa canh giờ, Phòng Lưu và Bộ Nhiễm cẩn cẩn dực dực mà hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.
Mớ tóc xoăn tít thò lò của Trì Võng đã trở về nguyên trạng, lại là một mái tóc thẳng tắp suôn dài.
Cuối cùng cũng đã giải quyết xong phiền nhiễu lớn luôn lẩn quẩn trong lòng y, Trì Võng vô cùng cao hứng, nhìn về phía Bộ Nhiễm vừa đưa ra một chủ ý rất hay, trong lòng trong mắt đều thêm mấy phần yêu thương.
Tiểu bối này đáng yêu tri kỷ biết bao nhiêu nha, y quyết định, sau này sẽ quan tâm Bộ Nhiễm nhiều hơn một chút.
Y lại vỗ vỗ tay Phòng Lưu, khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Phòng Lưu sợ nhột, hơi run một cái.
Bộ Nhiễm dặn dò hạ nhân dọn dẹp một chút, nàng lẩm bẩm suy nghĩ: "Tóc xoăn có thể ép nóng để thẳng lại, vậy làm sao để tóc xoăn nhỉ? Ầy, để sau này lại nghiên cứu thêm một chút."
Phòng Lưu tự nhận nhiệm vụ: "Tiểu đại phu, tiểu Nhiễm tỷ, hai người đi nghỉ trước đi. Đêm nay ta còn phải hỏi cung tên kia, sẽ đích thân gác đêm luôn, các ngươi cứ yên tâm ngủ, không cần lo lắng."
Giao xong việc, Phòng Lưu lại cầm theo hai thanh đại đao bị lửa hơ nóng lúc nãy, hùng hổ quay lại.
Lúc vải bịt mắt bị tháo ra, giáo đầu Thiên Sơn Giáo thấy hai thanh đại đao đỏ rừng rực, sợ hãi đầy mặt.
Sáng hôm sau lúc rời giường, không thấy đám người Thiên Sơn Giáo đâu, Trì Võng vẫn cực kỳ bình tĩnh, cũng không hỏi Phòng Lưu đã xử lý mấy người đó thế nào. Ngược lại nhìn xuống mấy chỗ còn vương lại vết máu, đám người đó hẳn cũng không thoải mái đi.
Phòng Lưu trẻ tuổi, đã thức cả đêm mà cũng không thấy mệt mỏi, sáng sớm khi thấy Trì Võng vẫn còn hớn hở hỏi thăm một chút.
Đoàn người lại tiếp tục lên đường, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Chuyến này, đám người Bộ gia có thể bất động thanh sắc mà giải quyết hết một nhóm tinh nhuệ của Thiên Sơn Giáo, nên trong mấy ngày còn lại cho đến khi họ đến Nguyên Cảng Thành, Thiên Sơn Giáo không dám phái người đến đánh lén nữa.
Nguyên Cảng Thành không hổ danh là đại thành đệ nhất của vùng bắc cảnh, từ xa đã thấy được tường thành cao lớn nguy nga. Từ thật xa bên ngoài thành có thể thấy được khu chợ náo nhiệt với hàng quán dọc hai bên đường, nhà dân san sát phía sau.
Lúc họ đến vừa lúc là phiên chợ ở ngoài Nguyên Cảng Thành khai trương trở lại.
Vì ôn dịch hoành hành khắp bắc cảnh, mấy tháng nay mọi người đều cố hết sức trốn trong nhà không ra ngoài, cả khu vực ngoại thành cũng trở nên tiêu điều.
Mà giờ đây, nhờ phương thuốc trị ôn dịch của Trì Võng đã lưu truyền khắp cả bắc cảnh mà bệnh dịch đã bị khống chế, từ đầu tháng ba tới giờ dù chưa tới một tháng, nhưng đã có thể thấy lại được sinh cơ của cả vùng bắc cảnh này.
Ở gần Nguyên Cảnh Thành phồn hoa, các thương nhân đã không thể đợi thêm được nữa mà tổ chức khai trương long trọng, chúc mừng thành trấn tai qua nạn khỏi, dân chúng lại có thể ra đường, dạo qua quầy hàng của họ.
Mấy người Trì Võng đi xuyên qua khu chợ náo nhiệt, Nguyên Cảng Thành đã không còn xa nữa.
Phòng Lưu lại chạy lên xe Trì Võng, thấy Trì Võng đang hé cửa sổ, dường như đang quan sát khu chợ bên ngoài, Phòng Lưu cười hỏi: "Có thích món đồ nào không?"
Hỏi cái này làm gì nha? Trì Võng nhìn cậu kỳ quái.
Phòng Lưu bị y nhìn liền rời mắt, nhìn về hướng khác, nhỏ giọng nói với Trì Võng: "Nếu ngươi muốn... thì cứ nói với ta, ta sẽ mua cho ngươi."
Trì Võng: "..."
Y quyết định rồi, việc quan trọng nhất phải làm đầu tiên sau khi vào Nguyên Cảng Thành chính là phải đến tiền trang tư nhân để lấy bạc.
Từ vùng ngoại thành, dọc theo đường đi Trì Võng thấy có rất nhiều đại phu do triều đình phái xuống, đang tập hợp dân chúng vùng bắc cảnh lại, bố trí chỗ chẩn trị tạm thời, vừa chẩn trị vừa cấp dược phòng ngừa ôn dịch, cùng với các đại phu khác khám bệnh miễn phí.
Phòng Lưu thấy mấy đại phu từ Lan Thiện Đường ở nam cảnh được cử tới đây, trên người còn có dấu hiệu của Lan Thiện Đường. Cậu liền nhớ tới mệnh lệnh của chưởng môn, vừa tiếp tục kiếm chuyện nói với Trì Võng, vừa quan xét tình hình cứu tế ngoài xe.
So với Huyên Thảo Đường giàu nứt đố đổ vách, Lan Thiện Đường bên này có chút giật gấu vá vai, chỉ nhìn qua mấy chỗ chẩn trị tạm thời là thấy đã rơi xuống thế hạ phong.
Huyên Thảo Đường có thảo dược tươi mới, mới được vận chuyển từ nam cảnh tới đây, lại còn cấp thuốc miễn phí, thể hiện quyết tâm cùng triều đình chống lại ôn dịch. Mà nhìn số lượng đại phu Huyên Thảo Đường phái đi đã thấy Huyên Thảo Đường này hơn hẳn một bậc rồi.
Trì Võng liếc mắt nhìn Phòng Lưu một cái, thấy cậu lộ ra điệu bộ suy tư, thì biết cậu đã nghiêm túc hơn với chuyện này.
Y rất hài lòng với tư chất của Phòng Lưu, cũng muốn nhìn xem thiếu niên mười lăm tuổi này có thể làm được tới đâu.
Chuyến đi sóng gió suốt chục ngày qua cuối cùng đã đến điểm cuối khi họ nhìn thấy cổng lớn của Nguyên Cảng Thành.
Mắt thấy đích đến đang ở trước mặt, cả đoàn đều trở nên phấn chấn hơn. Chẳng có ai thích phải ăn gió nằm sương ngoài đường, bây giờ đã hộ tống thiếu chủ Bộ gia đến nơi an toàn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đều có thể thả lỏng mà nghỉ ngơi.
Nhưng tâm tình tốt đẹp của Trì Võng dần biến mất khi thấy người thứ nhất, thứ hai rồi cả người thứ ba đi trên đường lại đều là hòa thượng.
Vùng bắc cảnh này đang yên đang lành, chạy đâu ra lắm hòa thượng thế này?
Bọn họ còn chạy đi mở hai cái y quán lưu động, nhiệt tình lại còn vô tư trợ giúp mọi người, cái đám hòa thượng này rảnh quá không có việc gì làm, lại chạy đi mở y quán cướp chén cơm của người khác à?
Phòng Lưu ra ngoài nhìn đám hòa thượng, lại nhớ đến lời của thuộc hạ trong Vô Chính Môn hôm trước, chủ động gợi chuyện: "Nghe nói, nửa tháng trước chưởng môn Cố Hư pháp sư đã dẫn theo đệ tử Phật môn đến bắc cảnh, cùng với hai y quán Lan Thiện Đường, Huyên Thảo Đường đồng tâm hiệp lực tiêu trừ ôn dịch."
Trì Võng: "Ồ."
Sau mấy ngày ở chung, Phòng Lưu đã quen với khuôn mặt lạnh lùng của Trì Võng, nói tiếp: "Vị Cố Hư pháp sư này là cao tăng đắc đạo, tinh thông phật pháp, thanh danh nổi khắp đại giang nam bắc. Hơn nữa, lão còn là một cao thủ võ lâm, chuỗi một trăm linh tám hạt bồ đề của lão cực kỳ có tiếng, chính là vũ khí của lão. Nhưng người xuất gia lòng dạ từ bi, có thể độ ai thì độ, cũng không thích đánh đánh giết giết."
"Có vẻ Cố Hư pháp sư gần đây rất cao hứng." Phòng Lưu lơ đãng khoe ra tình báo phong phú của mình. "Gần đây, hình như pháp sư đã thu được một vị đệ tử thiên phú hiếm thấy ở bắc cảnh này, lão còn coi trọng hắn hơn cả đệ tử thân truyền mấy chục năm nay. Cố Hư pháp sư tuổi đã cao, tất cả đều đang đoán xem vị đệ tử đó là ai, có phải là chưởng môn tiếp theo của Phật môn hay không."
Trì Võng càng nghe càng thấy phiền, nói cho y nghe chuyện của đám lừa trọc cứng đầu đó làm gì?
Từ trước giờ y đều không ưa đám hòa thượng, bình thường Phòng Lưu rất thông minh, nhưng thời khắc này khi Trì Võng không lộ ra biểu tình gì, cậu cũng không nhìn ra được Trì Võng cực kỳ ghét đám hòa thượng kia.
Trì Võng theo đoàn xe Bộ gia, đi thẳng đến bến tàu của Nguyên Cảng Thành.
Cũng đã đến nơi, dù không muốn cũng phải chia tay. Đến lúc chia tay, Trì Võng không thấy sao, nhưng Phòng Lưu lại có có chút lưu luyến.
Bộ Nhiễm thoải mái nói lời từ biệt với Trì Võng: "Tiểu ca ca, đây là lệnh bài Bộ gia mà ta luôn mang theo người, nếu sau này ngươi cần ta hỗ trợ, chỉ cần phái người cầm lệnh bài này tới Bộ phủ ở hoàng đô tìm ta là được."
Trì Võng có cảm tình rất tốt đối với tiểu cô nương đã cứu được mái tóc của mình, dặn dò nàng: "Trở về cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, chăm chỉ uống canh gà, bồi bổ nguyên khí."
Phòng Lưu thấy Bộ Nhiễm đã sớm có chuẩn bị, nhất thời hối hận vì mình không nghĩ ra từ trước, lần mò cả người, phát hiện ra cậu chẳng có gì để đưa cho Trì Võng, không còn cách nào khác đành phải lành làm gáo, vỡ làm muôi đưa túi tiền của mình cho Trì Võng: "Cũng không có gì, ngươi cứ cầm cái này chơi tạm đi vậy."
Trì Võng nhẹ nhàng lướt qua tay Phòng Lưu, giả như không nhìn thấy gì. Y lại đưa mắt nhìn Bộ Nhiễm, nói lời tạm biệt: "Chúng tay nên chia tay ở đây thôi, bảo trọng."
Trì Võng xoay người rời đi, tìm một góc gần đó, quan sát Bộ Nhiễm và Phòng Lưu lên thuyền.
Sau khi hai người bình an rời khỏi bắc cảnh, thanh âm Sa Thạch vang lên: "Nhiệm vụ đặc biệt hoàn thành toàn bộ, ngươi làm rất tốt, rất chu đáo. Trì Võng, giờ ngươi muốn làm gì?"
Trì Võng chậm rãi đi về hướng tiền trang tư nhân lấy bạc, sau đó y chạy một vòng trong Nguyên Cảng Thành.
Vừa là đại thành đệ nhất ở bắc cảnh, vừa là bến tàu nối liền hai bên bờ nam bắc dòng sông, dược liệu từ nam cảnh chuyển tới đây thì Nguyên Cảng Thành là thành trấn đầu tiên nhận được, ưu tiên thụ hưởng, cho dù là dược liệu hay đại phu thì cũng đều không thiếu.
Nếu vậy thì số lượng người sắp chết tất nhiên cũng giảm mạnh, Trì Võng cũng không định ngốc ở đây lâu, còn rất nhiều người ở những nơi khác đang chờ y tới cứu.
Lấy Nguyên Cảng Thành làm tâm, bốn phía xung quanh đều có rất nhiều thôn trấn nhỏ tới bây giờ cũng còn chưa được như Nguyên Cảng Thành, có được y sư và dược vật phong phú, Trì Võng hỏi thăm một chút, quyết định lập tức rời khỏi Nguyên Cảng Thành.
Cũng không có lý do gì, mà vì ở Nguyên Cảng Thành có quá nhiều hòa thượng. Đi đâu cũng thấy lừa trọc chạy đầy đường, khiến cho người ta không vui lên nổi.
"Vậy ngươi định đi đâu?" Sa Thạch hỏi.
Trì Võng trầm mặc một lúc, đã quyết định: "Đi thôn Tử Đằng đi. Nhiều năm rồi ta chưa được ngắm hoa tử đằng, thôn kia là cố hương, có hoa tử đằng."
Bây giờ là lúc hoa tử đằng ở phương bắc bung nở, đi ngắm hoa, tiện thì cứu người luôn, nghe cũng không tệ.
Thôn Tử Đằng cách Nguyên Cảng Thành nói gần không gần, nói xa cũng không quá xa, đại khái mất nửa ngày cưỡi ngựa là tới, nơi đây tĩnh lặng, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Nói đi là đi luôn, Trì Võng mua một con ngựa, chạy tới thôn Tử Đằng. Dọc theo đường đi tới thôn Tử Đằng, cũng không thấy có nhiều người đi trên đường.
Lúc tới nơi đã là buổi chiều, Trì Võng không thấy y quán tạm thời của Lan Thiện Đường hay Huyên Thảo Đường ở đây. Vì vậy y cuối cùng cũng thấy yên tâm, cách xa như vậy rồi, chắc sẽ không gặp thêm con lừa trọc ngu ngốc nào nữa đi?
Vừa mới vào thôn, Sa Thạch liền nói: "Trì Võng, tính toán ra được gần đây có một nữ tử phù hợp với quy tắc sắp chết, ngươi có muốn đi cứu không?"
Trì Võng thấy hơi bất ngờ: "Lại có thêm nhiệm vụ đặc biệt à?"
"Đương nhiên không phải, cũng chỉ là một người bình thường thôi. Có phải ai cũng đáp ứng được quy tắc phải là người sắp chết đâu, ta cũng nên tích cực giúp đỡ ngươi một chút. Cứu người này cũng không được thưởng thêm cái gì, ngươi có đi không?"
Trì Võng suy nghĩ nói: "Thì cứ đi xem xem thế nào."
Chỗ đó rất hẻo lánh, cho dù Trì Võng tự mình đi tìm thì y cũng không thể lập tức tìm ra được ngay. Xung quanh cũng không có ai cư trú, dọc theo đường đi cũng không thấy có người qua lại, xung quanh âm u, lạnh lẽo.
Đó là một hoa viên đã bị bỏ không từ lâu, vô cùng hoang vắng.
Cửa lớn đã hỏng, bên trong cỏ mọc cao tới tận đầu gối, đi vào cũng không rõ sâu cạn thế nào. Lầu các trong vườn phần lớn đều đã sụp xuống, mùi ẩm mốc lan tràn khắp nơi.
Sa Thạch lại thúc giục y: "Ở ngay bên trong kia, ngươi cứ đi một vòng trong đó, người cần cứu ở trên lầu ba."
Lầu các nơi này không biết đã bị mục nát bao nhiêu năm rồi, vách tường cũng đã rơi xuống, lộ ra phòng ốc bên trong. Trì Võng nhìn ngó một lúc mới thấy được lầu ba ở đâu.
Ở một góc của lầu ba, giống như lời của Sa Thạch, có một nữ nhân, tóc tai bù xù, đang cong gối ngồi, đầu chôn giữa hai
[email protected], ngồi trong góc của phòng ốc lung lay sắp đổ này.
Ngay dưới lầu là một giếng nước đã cạn khô.
Cái này không giống với dự đoán của Trì Võng lắm, vì vậy y thận trọng hỏi: "Sa Thạch, nữ nhân này mắc bệnh nan y à?"
Sa Thạch: "Cũng không tính là mắc bệnh gì nặng, chỉ là bây giờ nàng không muốn ra ngoài, coi thường mạng sống của chính mình, nếu ngươi có thể giúp nàng bỏ đi ý nghĩ này, coi như là ngươi cứu được một người sắp chết, cố lên!"
Trì Võng: "..."
Tuy rằng y có thể chữa trị được nghi nan tạp chứng, nhưng trong mấy trăm năm hành nghề y của Trì Võng, khó cứu nhất chính là người không muốn sống nữa.
Y vất vả tìm đường tới đây, cũng coi như là có duyên với nữ nhân chán sống này, Trì Võng ngẫm nghĩ một lúc, thử chào hỏi một chút: "Quý tính của cô nương là gì?"
Cô nương đó dường như bị Trì Võng đột nhiên lên tiếng làm sợ hết hồn, thân thể hơi động, có mấy miếng gỗ rơi lả tả từ sàn nhà bên cạnh xuống mặt đất trống không.
Nhưng khi nàng nhìn thấy sàn nhà bên cạnh đang rơi xuống, cũng không trốn vào nơi an toàn hơn, mặc kệ sàn nhà sắp sụp xuống, vẫn ngồi im tại chỗ.
Đúng như lời Sa Thạch nói, nàng thật sự không muốn sống nữa.
Cô nương kia ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần, mờ mịt nhìn về phía Trì Võng, lẩm bẩm nói: "Ngươi không cần lo cho ta."
"Không phải ta muốn quản ngươi, nhưng nếu ngươi chết như vậy, thì sẽ chẳng có ai biết được cố sự của ngươi. Thôi thì bèo nước gặp nhau, cứ tâm sự với ta vài câu đi được không?"
Ngữ khí Trì Võng rất nhẹ nhàng, bộ dạng không quan tâm, thái độ bình tĩnh tự nhiên.
Được cô nương ngầm cho phép, nhưng có lẽ nàng cũng muốn vào thời khắc cuối cùng trong đời mình, có ai đó nhớ được cố sự cả đời mình.
Y nhìn thấy cô nương hơi híp mắt, nhìn về phía mình, thì hỏi: "Mắt ngươi bị sao thế?"
Biểu tình của cô nương này không bình thường nói: "Mỗi ngày mắt ta lại mờ hơn một chút, không nhìn rõ cái gì, qua mấy ngày nữa chắc sẽ bị mù."
"Ta là đại phu, xưa nay chưa có bệnh nào ta không chữa được. Có lẽ ta có thể chữa được mắt cho ngươi." Trì Võng nhíu mày, lại gần hỏi: "Ngươi để ta xem mắt cho ngươi được không? Bây giờ còn nhìn được thế nào? Gần thế này ngươi có nhìn thấy rõ ta chưa?"
Cô nương kia thẫn thờ lắc đầu: "Không nhìn thấy ngươi, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một ít ánh sáng, ví như mấy thứ phát sáng đặc biệt mạnh."
Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn về một hướng.
Trì Võng nhạy bén nhận ra được, lập tức hỏi: "Ngươi có thể thấy được cái gì?"
Cô nương híp mắt, từ từ nói: "Ngoài tường kia..."
Trì Võng lập tức quay người đi xem, chỉ thấy bên kia tường, đột nhiên xuất hiện một cái đỉnh đầu trọc lóc sáng bóng.
Cô nương mê mang nói: "Sao ta lại thấy bên ngoài tường kia.... có một cái chậu úp ngược bóng lưỡng đang bay thế?"
Hòa thượng Tử An ở bên ngoài tường: "..."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Người nhiều tóc phải lo giữ tóc không loạn.
Người không có tóc lại sợ người khác tưởng mình là cái chậu tinh.
Đúng là kiểu nào cũng phiền, cho một tràng pháo tay an ủi.