Thời gian hai năm thoáng cái đã trôi qua, ở trên đỉnh núi ngoài Tây Nhạn Quan, có một người đang ngồi ngắm nhìn vùng đất đã từng hoang vu không có dấu chân người trước đây, nay đã trở thành nơi thôn trang đông đúc, đồng ruộng trù phú.
Hoàng hôn ấm áp, rực rỡ phủ xuống đồng ruộng, có người La Ngạc đi ngang qua đỉnh đồi, thấy người đang ngồi đó thì hành lễ với y, dùng tiếng La Ngạc chào hỏi: "Vương tử... A, hiện tại phải gọi ngài là Úy Trì đại nhân, ngài đã ăn cơm chưa? Rất mong có thể mời ngài tới nếm thử trù nghệ thường ngày của phu nhân nhà ta..."
Tiểu Trì vẫy tay, khước từ lời mời nhiệt tình của hắn, để hắn quay về đoàn tụ cùng gia đình.
Một lát sau đến giờ tan học, bọn nhỏ ùn ùn chạy ra, học đường không chỉ dạy cho tiểu hài tử, còn có mấy người lớn đi ra sau đám nhóc.
Tộc nhân của y đang học tiếng Hán, mà phu tử dạy tiếng Hán lại là một người Hán.
Nhiều năm nay, ở bắc cảnh cũng có không ít người La Ngạc thành thân với người Trung Nguyên, sau khi Tiểu Trì lên kế hoạch đưa tộc nhân rời khỏi đây, cũng có một số người Trung Nguyên lựa chọn cùng rời tới Tây Nhạn Quan với gia quyến của mình, tay trắng dựng nghiệp, mưu cầu kế sinh nhai mới.
Xa xa, khói bếp bay lên từ từng ngôi nhà nhỏ, tiểu hài tử đang chơi đùa trong thôn bị mẫu thân gọi về nhà ăn cơm tối. Ấm áp an lành như vậy, khiến người ta nhìn không ra họ từng phải chịu cảnh chiến họa ly tán mười hai năm trước.
Một tộc người từng phải chịu thương tích khắp người, sau thời gian dài ẩn nấp, cuối cùng cũng có cơ hội hòa hoãn một hơi, lại có được một mảnh đất mới thuộc về mình, lại một lần nữa bừng lên sinh cơ, tiếp tục tồn tại.
Tiểu Trì lặng yên nhìn bức tranh tĩnh lặng trước mặt, hiểu rõ cuối cùng mình đã hoàn thành xong việc nên làm.
Trong hai năm qua, cái tên "Úy Trì Vọng" của y đã lan truyền khắp cả hai miền nam bắc, vị vong quốc vương tử, vốn chỉ là một người vô danh khi Mộc Bắc Hy tiến lên bắc cảnh, nhân một lần tru diệt Trang Hầu, báo thù rửa hận, lập tức được Mộc Bắc Hy trọng dụng, giao cho quyền hành ở nam cảnh. Đó đúng là một thoại bản truyền kỳ, sau hai năm vẫn được dân chúng bàn tán say sưa trong trà lâu tửu quán.
Thế gian chỉ biết y vì báo thù vong quốc mà đã ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng một kích thành công dương danh thiên hạ, nhưng không có ai biết những năm đó y đã ở đâu, làm gì, từng được gọi là "Trang Trì", cùng một đoạn khứ đã bị chôn sâu tận đáy lòng không muốn bị ai biết.
Phần lớn thời gian y đều ở nam cảnh, cách mỗi mùa sẽ trở lại bắc cảnh để chủ trì việc di cư của người La Ngạc, dựa theo tin tức nghe được mà tìm kiếm tộc nhân trước đây, thu xếp cho họ tới bên ngoài Tây Nhạn Quan, cũng trao đổi tình báo, bàn bạc những việc hệ trọng với Mộc Bắc Hy.
Y cũng chưa từng gặp lại Trang Diễn, nhưng tin tức của Trang Diễn lại như sóng lớn cuồn cuộn không ngừng truyền tới tai y.
Người bắc cảnh không biết rõ về Mộc Bắc Hy, không phục hắn, người nguyện ý xưng thần lại càng ít hơn, trong một khoảng thời gian sau khi Trang Hầu đền tội, bắc cảnh rơi vào tình trạng hỗn loạn, nhưng sau hai năm giằng co đấu trí, hơn một nửa bộ hạ cũ của Trang Hầu đã quy hàng Trang Diễn, đây cũng là chuyện Tiểu Trì đã đoán được từ trước.
Thuộc hạ của y tới bên cạnh, cung kính nói: "Úy Trì đại nhân, đây là thuốc hôm nay."
Đó là một phần hóa công tán, Tiểu Trì nhận lấy, mắt không chớp một cái mà uống sạch.
Trong hai năm nay, tà công Tiểu Nghệ mà y luyện trước đây đã ngấm vào xương cốt, cho dù dùng hóa công tán nhiều hay ít, cũng chỉ qua một, hai ngày là nội lực đã khôi phục lại.
Để khống chế tâm trí, bảo trì thanh tỉnh, ngày thường y xem hóa công tán như ăn cơm, mỗi ngày uống một, hai bình, tán đi bảy, tám phần nội lực mới có thể miễn cưỡng áp chế được tốc độ phục hồi của Tiểu Nghệ.
Y từng nghĩ bản thân còn có thể sống thêm được bảy, tám năm nữa, nhưng không thể trừ bỏ tận gốc nội lực Tiểu Nghệ khiến cho thân thể y ngày càng hư nhược nhanh hơn, nhanh chóng suy yếu, y có thể thấy rõ sinh mệnh của mình như những hạt cát đang trôi tuột qua kẽ ngón tay. Ngày tháng còn lại của y cũng chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay.
Trang Hầu chết rồi, bắc cảnh cũng chỉ loạn lạc trong một thời gian ngắn, cuối cùng cũng quay về trạng thái trật tự ban đầu, tất cả những chuyện này đều giống như Tiểu Trì đã dự đoán —— cho dù y không chủ động báo thù, thì đến lúc Trang Hầu chết già, bắc cảnh cũng sẽ rơi vào cảnh đại loạn, Mộc Bắc Hy không hề ngu dốt, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, vẫn sẽ qua sông, tranh thủ cháy nhà hôi của một phen.
Vì dù có thế nào thì Trang Diễn cũng không thể thu phục toàn bộ thuộc hạ và lãnh địa của Trang Hầu trong mấy ngày ngắn ngủi được, lúc này, Mộc Bắc Hy chỉ cần thừa lúc vắng chủ mà tới, chiếm lĩnh một hai tòa cứ điểm, là có thể vững vàng cắm rễ ở bắc cảnh, trở thành một cái đinh khó nhổ.
Sao có thể để kẻ khác ngủ cạnh giường mình được, khi Mộc Bắc Hy tiến lên bắc cảnh, tâm ý tranh đoạt thiên hạ sẽ lộ rõ. Mà trong thời gian ngắn, Trang Diễn cũng không thể làm gì Mộc Bắc Hy được, hắn cần có thời gian để từ từ chiêu hàng, dụ dỗ, uy hiếp, đe dọa nhằm thu phục bộ hạ cũ của đại Trang Hầu, nhưng hắn cũng sẽ không thu được toàn bộ số này.
Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình, năm đó Trang Diễn cắt đứt quan hệ với Trang Hầu, từ bỏ quyền thừa kế, cũng không thể nào kế thừa lãnh địa của ông ta, đây cũng là hậu quả mà Trang Diễn phải chịu.
Tiểu Trì khăng khăng phải báo thù bằng được, nhân lúc hỗn loạn mà khiến cho Trang Diễn hụt mất Vũ Thủy Thành cùng với các huyện trấn xung quanh vốn đã là vật trong túi, tàn nhẫn sát hại Trang Hầu và ba ngàn tinh binh của ông ta, bây giờ thân thể như đèn cạn dầu, cũng là quả báo mà y phải chịu.
Phong cách hành sự của Trang Diễn trong mấy năm gần đây càng lúc càng khó đoán. Trước đây hắn đối đãi ôn hòa, từ tốn nhiều hơn so với sát phạt quyết đoán, nhưng trong thế cuộc hiện giờ ở bắc cảnh, thì không có gì phải nghi ngờ việc thủ đoạn mạnh mẽ lại có hiệu quả hơn, nỗi kính sợ của đám thuộc hạ với hắn càng ngày càng sâu sắc.
Dường như hắn không giống với phụ thân Trang Hầu tàn bạo, nhưng là một thống lĩnh xứng đáng được tin tưởng. Hắn lại đang lúc tráng niên, ngoại trừ có một phu nhân "mất sớm" ra, thì luôn giữ mình trong sạch, khiến cho rất nhiều danh môn vọng tộc ở bắc cảnh có ý muốn kết thông gia.
Trong mấy năm nay, cho dù là Tiểu Trì ở nơi cách hắn xa nhất cũng vẫn nghe được rất nhiều tin tức.
Tin tức gần đây nhất, vẫn luôn được bàn tán trong suốt ba tháng qua, càng ngày càng mãnh liệt —— Trang Diễn đang thương nghị chuyện hỏi cưới một vị danh môn quý nữ ở bắc cảnh.
Năm đó khi Tiểu Trì còn ở bắc cảnh đã từng gặp qua nữ tử này, tài mạo song toàn, có danh có đức nghe nói khi nàng đến tuổi gả chồng lại vẫn không chịu gả ra ngoài, chỉ vì tấm chân tình nhiều năm với Trang Diễn. Phụ thân của nàng liền trung thành tuyệt đối với Trang Diễn, ngay từ khi đại tiểu Trang Hầu còn phân tranh, ông ta đã quyết tâm về phe Trang Diễn, nếu như lựa chọn để kết thân với Trang Diễn, thì nàng đúng là lựa chọn hàng đầu.
Tin tức về họ cứ truyền đi truyền lại, được bàn tán rất lâu, khiến Tiểu Trì nghe cũng thấy phiền, y nghĩ, nếu mấy ngày nữa nghe được tin Trang Diễn muốn rước nàng về phủ, chắc y cũng sẽ không thấy bất ngờ.
Điều này cũng khiến cho y càng thêm kiên định với tâm nguyện cuối cùng của mình.
"Đại nhân, Mộc Hầu ở bắc cảnh đặc biệt mời một vị đại phu tới, có thể tối nay sẽ tới phủ, ngài..." Thuộc hạ muốn nói lại thôi.
Tiểu Trì lại hết sức bình tĩnh: "Thân thể ta thế nào ta tự biết, không gặp đại phu cũng không sao. Mặt khác, về vị ngọc tượng kia, ta cho ngươi đích thân đi tìm, ngươi đã nghe được tung tích của ông ấy chưa?"
"Thưa, đã tìm được rồi, nhưng hôm nay đã tối, không bằng..."
Tiểu Trì đứng dậy, phất tay áo nói: "Dẫn đường."
Nửa đêm, Tiểu Trì rời khỏi Tây Nhạn Quan, bí mật lẻn vào lãnh địa của Thời Hoàn, gõ cửa nhà vị ngọc tượng kia.
Ngọc tượng thấy Tiểu Trì khí chất bất phàm, còn có người theo sau, biết là quý nhân, không dám thất lễ, "Vị công tử này, ngài có chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Bây giờ đã là nửa đêm, có thể chờ tới hừng đông mới lại..."
Tiểu Trì đập một tấm ngân phiếu lên bàn trước: "Chỉ muốn thỉnh ngươi xem một thứ, có thể sửa lại được không thôi."
Y lấy hộp gấm trong lòng ra, đặt dưới ánh nến, cẩn thận mở nắp hộp, mở ra tầng tầng lớp lớp lụa là bọc bên ngoài, lộ ra ngọc bội đã vỡ thành nhiều mảnh, trong đó có rất nhiều mảnh ngọc vỡ cực nhỏ, thế mà đã được y cẩn thận nhặt lại từng mảnh một, đặt trong hộp gấm, cất giữ cẩn thận.
Ngọc tượng nhìn nửa ngày, sau đó lắc đầu nói: "Công tử, thứ cho ta nói thẳng... ngọc bội đã nát tới mức này, e là chỉ có đại la thần tiên hạ phàm, làm phép thì mới có thể khôi phục nó về nguyên trạng, ta chỉ là một người phàm, tất nhiên không thể nào gắn lại như lúc đầu."
Ngọc tượng thấy Tiểu Trì trầm mặc không nói, thần sắc ảm đạm, liền biết được ngọc bội kia là thứ vô cùng trọng yếu của y, vì vậy lại lên tiếng: "Công tử có nhớ được hình khắc ở trên ngọc bội không? Nếu không có thể cho người vẽ ra, tìm một miếng ngọc tốt, ta sẽ dựa theo bản vẽ mà khắc một khối mới cho ngài."
Tiểu Trì ngơ ngẩn xuất thần dưới án nến hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Nếu không phải cái ban đầu... thì cũng không cần phải khắc lại cái mới."
Ngọc tượng thấp thỏm nói: "Đã như vậy thì, công tử..."
Tiểu Trì thở dài, lại cẩn thận cất những mạnh ngọc bội không thể gắn lại được đi, ngay khi định rời đi thì ngọc tượng đó đột nhiên lại lên tiếng.
"Công tử, chậm đã, ta có cách để sửa ngọc bội này."
Tiểu Trì lập tức dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn lão: "Không phải ngươi vừa mới nói..."
"Ta nghĩ ra một biện pháp, có lẽ là sẽ được." Ánh mắt ngọc tượng chính trực, thần sắc không hiểu sao lại khác với trước đó, tựa như lão hơi dại ra, nhưng câu chữ nói ra lại rất rõ ràng: "Công tử có nguyện lòng thử một lần không?"
Đối diện với ngọc tượng trong chốc lát, Tiểu Trì lại giao hộp gấm trong tay cho lão.
Ngọc tượng xin thứ lỗi, nói muốn tới xưởng ngọc của mình, có một số dụng cụ mới có thể gắn lại được, rồi tự mình mang hộp gấm vào trong xưởng một mình.
Đèn đuốc trong xưởng khắc ngọc sáng choang, chỉ thấy bóng của một mình ngọc tượng, đồ đệ của lão thấy đèn sáng, rủ nhau chạy ầm ầm tới xưởng, vốn muốn làm trợ thủ cho sư phụ như mọi khi, lại thấy cửa xưởng bị khóa trái, ngọc tượng không cho bất cứ ai vào hỗ trợ.
Đồ đệ của lão ở bên ngoài gọi: "Sư phụ? Sư phụ?"
Nhưng lão không đáp tiếng nào, nếu không phải có thể nhìn thấy bóng của ngọc tượng qua cửa sổ, đám đồ đệ chắc sẽ nghi ngờ có phải sư phụ tuổi tác đã lớn đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Tiểu Trì nhớ lại đoạn nói chuyện ngắn ngủi vừa xong, càng nghĩ càng thấy không đúng. Tại sao ngọc tượng kia lại đột nhiên đổi giọng nói rằng có thể gắn lại ngọc bội được, thái độ thay đổi quá đột ngột, lúc ấy, Tiểu Trì mơ hồ cảm thấy điểm bất hợp lý.
Y bắt đầu thấy chuyện này không ổn, y gõ cửa nói: "Để ta vào."
Ngọc tượng cuối cùng cùng lên tiếng, thanh âm truyền qua cánh cửa, có chút quái dị, cứng ngắc: "Công tử, xin chờ thêm một chút nữa."
Nghĩ tới ngọc bội trong đó, Tiểu Trì không chờ thêm được nữa, y dùng nhu kình đánh gãy chốt cửa, đẩy cửa đi vào.
Trên tay ngọc tượng kia trống không, giống như trúng tà mà đi lại tại chỗ, dường như không phát hiện Tiểu Trì đã vào trong.
Khối ngọc bội kia đang đặt trên bàn khắc, Tiểu Trì lập tức xông tới, cầm lên xem.
Những mảnh ngọc bội từng bị vô số ngọc tượng lành nghề nói rằng không thể gắn lại được, vậy mà đã giờ đã liền lại thành một khối. Trừ việc ở trên mặt có một số vân mịn không nhìn rõ, thì không thể nhìn ra nó đang từng vỡ vụn đến mức nào.
Tiểu Trì không dám tin ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện trong xưởng này còn có một người nữa.
Người này đứng trong góc, không có tiếng động, cũng không có bóng.
Tiểu Trì híp mắt nhìn gã, nhớ lại những đặc điểm Mộc Bắc Hy từng nói, chuẩn xác gọi tên gã: "Thời Hoàn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT