Cuộc sống trong chùa vừa đơn điệu lại vừa quy củ, ngày nào cũng như ngày nào, người tu hành phải tuân thủ nghiêm chỉnh giờ nào việc đó.
Rời xa hồng trần để thanh tu có thể giúp lòng người trở nên thanh tịnh an yên, quên đi thất tình lục dục, vượt qua chướng ngại trong lòng, tâm tự tại mới hết phiền não, tĩnh tu như vậy thì trăm lợi vô hại, cùng với thanh phong lưu thủy trên núi, đúng ra hắn phải quên đi trần thế hỗn loạn mới phải.
Thần chung mộ cổ* trên núi, tiếng kinh phật trầm bổng, gột rửa chấp niệm vọng tưởng của thế nhân, tất cả những người tu hành ở đây có thể cảm thấy thiên địa trong sạch, trống trải và tràn đầy, không muộn phiền.
*Chuông sớm trống chiều
Nguyện chuông này thanh tịnh pháp giới, cho những người còn chìm trong u tối được nghe thấy.
Nghe được bụi trần thanh tịnh mà nhận ra sự hài hòa, tất cả chúng sinh đều được khai sáng.
Lão hòa thượng Cố Hư thực lòng coi trọng Tử An, người bên ngoài đều đồn rằng rất có thể chưởng môn Phật môn đời tiếp theo sẽ là hắn, tất cả đệ tử đích truyền của Cố Hư pháp sư đều xếp sau hắn, cho nên vị trí chưởng môn này đến tám chín phần mười sẽ rơi vào tay vị hòa thượng chẳng biết nhảy ra từ đâu này. Nhưng các hòa thượng khác trong chùa cũng không hề bất mãn, bởi vì trong khoảng thời gian ở chung với Tử An, chư tăng đều biết hắn tu hành phật pháp thâm hậu, là người đáng kính trọng, Cố Hư pháp sư lại càng tán thưởng tâm tính và phật duyên của Tử An.
Những hòa thượng trẻ tuổi mới nhập môn lại càng coi Tử An là một tấm gương mẫu mực, tới lui giữa chốn hồng trần mà không dính bụi trần, tu vi tâm cảnh đã đạt tới mức nào rồi?
.... Nhưng nếu đúng là như thế, tại sao từng thời từng khắc, hòa thượng Tử An đều đang nhớ nhung thanh âm, tướng mạo, hình bóng của người kia?
Cuộc sống trôi qua từng ngày, chấp niệm lại không bị thanh trừ chút nào, ngược lại, nỗi niềm nhung nhớ vị đại phu Tiểu Trì bí ẩn lại cứ tăng lên theo từng ngày.
Chớp mắt một cái đã tới cuối năm, chùa chiền trở thành nơi bận rộn nhất thế gian, hàng ngàn tín đồ phật tử khi muốn hành hương đầu năm, đều chọn đi tới Thiền Quang Tự - ngôi chùa lớn nhất để cầu phúc, bình an.
Bên cạnh việc tiếp đón phật tử hành hương ở bên ngoài, Tử An hòa thượng lại thường xuyên dẫn theo các tiểu hòa thượng đạo hạnh còn thấp đi tụng kinh cầu cho quốc thái dân an, cầu phúc cho thiên hạ muôn dân.
Nửa đêm về sáng, ngay từ giờ dần, khi trời còn chưa sáng tỏ, Thiền Quang Tự thực hiện trai giới cầu phúc, chưởng môn chủ pháp, ấn lễ thắp hương thành kính. Chúng tăng trong chùa và phật tử dùng hoa tươi thỉnh thập phương chư phật và hộ pháp giáng lâm bệ thờ, chư tăng vừa niệm "Trai thiên khoa nghi", vừa lễ bái tam bảo hộ pháp, cao tăng đạo hạnh cao thâm phân phát hoa quả khắp tứ phương.
Nếu thật là không thẹn với lòng... vậy thì tại sao trong đông đảo phật tử tới hành hương, hắn lại luôn cố ý tìm kiếm hình bóng người kia?
Công phu võ học, mười phần tĩnh mới có một phần động. Chỉ là một khi đã động tâm thì trái phải trước sau đều là mê chướng, tu hành khó khăn, một bước cũng trắc trở.
Vì vậy hắn càng tu hành khắc khổ hơn, nếu có thể vứt bỏ tạp niệm trong lòng, vô dục vô cầu, thì mới thoát được bể khổ.
Đêm ba mươi tháng chạp, bách tính hai miền nam bắc đều thức để đón mừng giao thừa, thời gian chầm chậm trôi, đông qua xuân tới.
Trì Võng ở bắc cảnh nhận được rất nhiều lễ mừng năm mới, có phần của nhóm đệ tử dâng tặng, có phần do nhóm tiểu bối hiếu kính y, còn có lễ vật ngày tết mà hai tiểu nha đầu Phòng Huân, Bộ Nhiễm ở kinh thành đã chuẩn bị từ sớm đưa tới.
Trang chủ Phong Vân sơn trang ở tại bắc cảnh, tuy rằng người không tới tận nơi chúc tết được, nhưng lễ vật thì có thừa — đưa tới trăm con dê bò vừa mới giết thịt, đều do Phong Vân sơn trang nuôi dưỡng dưới chân núi Thiên Sơn, cho dù là hấp, luộc, nướng, chế biến thế nào cũng cho ra mùi vị không tệ, khiến người ăn khen không dứt lời. Dù bây giờ có nhiều đại phu ở tổ trạch hơn trước đây, cũng phải ăn mấy ngày mới hết.
Bắc cảnh tuyết tan, vạn vật rực rỡ tươi tắn, màu xanh mơn mởn đã quay lại đại địa.
Thời tiết ấm áp hơn khiến lòng người cũng vui vẻ. Tâm tình người trẻ tuổi nhộn nhạo như mầm cây, không kịp chờ tuyết tan hết đã vội đâm chồi xanh biếc, sức sống và hy vọng trải khắp muôn dặm đất trời.
Tuy bề ngoài trẻ trung, nhưng trong lòng Trì Võng cũng không còn trẻ nữa, tuy rằng tim y chứa vạn vật, nhưng chồi non trong lòng y vẫn còn chưa nảy mầm, cũng không thứ gì có thể tới được bờ bên kia của y.
Tâm tư Phòng Lưu đã có chút lung lay, cậu đã cố hết sức để chạm tới một mảnh trong trẻo kia. Nhưng thời gian dài đằng đẵng đã tạo nên một bức tường vững như sắt thép, chỉ có quá khứ vụn vỡ đôi lúc rỉ ra từng chút một mà không một ai hay biết.
Ở bên kia bức tường câm lặng và bí mật ấy, gió xuân mười dặm còn chưa thổi tới.
Cùng lúc này, nhóm đại phu đến nghe giảng bắt đầu rời đi, họ đều cảm tạ Trì Võng từ tận đáy lòng, rồi cùng nhau trở về các phân hiệu của Lan Thiện Đường, không khỏi chờ mong có thể truyền đạt lại cho các đại phu cùng y quán những thủ pháp y thuật mới học được.
Bận rộn hai mùa đông, cuối cùng thì Trì Võng cũng có thể công đức viên mãn, có được mấy ngày thanh nhàn, Phòng Lưu trên người có chức quan, còn phải đi tuần tra những thành thị ở bắc cảnh bị dư nghiệt giày dép giáo nhũng nhiễu, trước khi đi còn muốn mời Trì Võng đi cùng.
Nhưng Trì Võng đã dứt khoát cự tuyệt. Phiêu bạt nhiều năm như vậy, cuối cùng y mới có thể trở về ngôi trạch viện cũ này, trong lòng y tĩnh lặng như mặt hồ, giống như những lão nhân lớn tuổi, lưu luyến chốn cũ, không muốn đi xa.
Mùa xuân tới, muôn hoa đua nở, Trì Võng không muốn đi đâu, chỉ muốn yên tĩnh trải qua từng ngày trong trạch viện cũ. Phòng Lưu thấy ỉ ôi mãi cũng không ăn thua, đành phải tự đi một mình, kế hoạch kết hợp công tư vừa đi vừa chơi đã tan thành mây khói, cậu đành phải cực khổ gấp rút lên đường, chỉ mong xong sớm một ngày thì có thể trở về bên cạnh Trì Võng sớm thêm một ngày.
Dây tử đằng trong trạch viện cũ đã mọc ra lớp lá mới, mấy ngày nữa khi khí trời ấm áp hơn, có lẽ sẽ còn kết ra những chùm hoa đầu tiên. Những đám mây màu tím nhạt điểm trang cho cả khoảng sân, hương thơm ấm áp khiến tinh thần người ta càng sảng khoái hơn.
Điều này khiến cho Trì Võng càng không muốn phải ra ngoài, lúc không có việc gì, y thường xuyên ngẩn người dưới giàn hoa, xem sách hoặc luyện công, mỗi ngày đều rất nhàn nhã.
Trưa hôm ấy trời không quá nóng, trong không khí ấm áp nhẹ nhàng dưới giàn hoa tử đằng, Trì Võng đang viết sách dưới giàn hoa thì hơi hơi buồn ngủ, vì vậy mà đặt bản thảo sáng một bên, dựa vào giàn hoa chợp mắt một chút.
Vừa giống như đang mộng lại như không phải mộng, dường như đã quay lại thời điểm trong quá khứ, trong nhất thời không phân rõ được quá khứ hay thực tại, chỉ chìm đắm trong hương hoa, không thể nào tỉnh lại được.
Hoa tử đằng như những đám mây màu tím buông xuống từ chân trời, lá và dây hoa cuốn vòng quanh một sợi dây, hương thơm ấm áp thấm vào lòng người, theo gió xuân dịu dàng ấm áp tràn ra khắp nơi.
Bảy trăm năm trước, Tiểu Trì đã sống một quãng thời gian rất dài trong trạch viện này. Thậm chí, trong cuộc đời dài vô tận của y, quãng thời gian vui sướng ngắn ngủi đó cũng chỉ giống như sao băng rực rỡ vụt qua bầu trời.
Sau khi Trang Diễn cắt đứt quan hệ với phụ tử với Trang Hầu, đã đưa Trì Võng đến trạch viện cũ ở thôn Tử Đằng. Tiểu Trì cứ tưởng rằng Trang Diễn sẽ lập tức tới đó, nhưng không ngờ rằng phải chờ thêm nửa năm, tới mùa xuân năm sau, hắn mới suất lĩnh quân đội tới phía tây bắc cảnh.
Ngày hôm đó, Tiểu Trì cũng ngồi dưới giàn hoa Tử Đằng trong trạch viện, đang lật xem một quyển sách, khi y lật tới trang tiếp theo, phát hiện không biết từ lúc nào mà Trang Diễn đã trở về, hắn không nói một câu, chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn y.
Tiểu Trì nghĩ, ngay tại một khắc khi y không được báo trước mà nhìn thấy Trang Diễn, hẳn là kinh hỉ đi. Nhưng nếu xuất hiện dấu vết của người thứ ba giữa hai ngươi họ, thì thứ quan hệ thuần khiết và mỹ lệ giữa hai người sẽ vỡ nát như thủy tinh.
Thời gian có thể từ từ chữa lành mọi thứ, nhưng rõ ràng là nửa năm xa cách này không đủ để bù đắp vào khe nứt đó.
Cả người Trang Diễn bọc trong áo giáp, hiển nhiên là vừa về tới trạch viện đã chạy đi tìm y. Vào thời khắc này, Tiểu Trì có một suy đoán —— vị trí của mình trong lòng hắn vẫn như trước đây, cho dù hắn có hiểu lầm rằng y đã từng qua tay phụ thân hắn, thì y vẫn quan trọng như trước.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Trì cảm thấy mình không nắm bắt được cảm xúc của Trang Diễn. Ánh mắt thiếu gia nhìn y lại có chút khác biệt khó nói.
Trang Diễn đã thay đổi, trong lòng Tiểu Trì chợt lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh y đã rõ, bản thân phải tiếp tục vai diễn thiếu niên đơn thuần tốt đẹp mà Trang Diễn mê luyến không thôi kia.
Trong nhất thời, Tiểu Trì không biết mình nên nói gì, biểu tình của y lộ ra chút kinh hỉ lại có phần thấp thỏm: "Thiếu gia..."
Trang Diễn cười nhẹ khiến cho Tiểu Trì tìm được một chút cảm giác quen thuộc trước đây khi hai người còn ở bên nhau. Tiểu Trì gấp sách lại, lại gần giúp Trang Diễn cởi ngân giáp trên người ra, đang muốn dồn sức mang bộ giáp này vào trong phòng, lại được tay Trang Diễn đỡ lại, đặt dưới giàn hoa.
Ánh mắt Tiểu Trì cũng không còn ngơ ngác nữa, trong veo như nước nhìn thẳng vào mắt Trang Diễn, Trang Diễn vuốt tóc y, tháo dây buộc tóc của y xuống, nhẹ giọng nói: "Để ta ngắm nhìn em thật kỹ trước đã."
Một câu nói đơn giản này lại chứa đựng bao nhiêu nhung nhớ cháy bỏng, Tiểu Trì nhớ từ sau lần đó, hai người họ đã rất lâu rồi chưa được gặp nhau, lập tức liền cảm thấy chua xót trong lòng.
Tóc y xõa xuống một bên mặt, Trang Diễn vén tóc y sang một bên, chăm chú ngắm nhìn gương mặt của y, trong nửa năm nay, đường nét trẻ con ngây ngô đã từ từ biến mất, nhưng mỹ nhân trước mặt hắn đã bắt đầu tỏa sáng như châu ngọc.
Trang Diễn chăm chú nhìn y: "Em trưởng thành hơn rồi, cũng cao hơn rồi."
"Vẫn chưa cao bằng thiếu gia." Tiểu Trì dịu dàng cúi đầu, giống như là đang xấu hổ, không dám đối diện với hắn nữa, gương mặt y hơi đỏ lên, trong gió xuân lại càng thêm kinh tâm động phách.
Y nghe thấy Trang Diễn đang nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó nói: "Nửa năm không gặp, em cao lên rồi, có thể chạm tới giàn hoa Tử Đằng chưa?"
Nghe câu này, Tiểu Trì hơi lùi về sau một bước, nhón chân để với tới giàn hoa, nhưng y còn chưa đủ cao, có với thế nào cũng vẫn còn cách một đoạn. Y không chịu thua mà nhảy lên, nhưng ngón tay vẫn còn cách giàn hoa mấy tấc, vẫn không chạm vào được.
Nhưng khi y chạm xuống đất, lại bị Trang Diễn ôm lấy eo, mặt đối mặt mà bế y nhấc bổng lên.
Sau khi Trang Diễn cởi bộ ngân giáp ra, trên người chỉ còn một lớp y phục màu trắng mỏng manh, tay hắn căng tràn sức mạnh, có vẻ không tốn bao nhiêu sức lực để bế một thiếu niên chỉ có chút xíu thịt lên.
Bên dưới lớp y phục đơn bạc của Trang Diễn, bắt đầu từ cánh tay của hắn, y cảm thấy được thân nhiệt của hắn, đột nhiên Tiểu Trì lại thấy hoảng hốt, y chạm nhẹ vào hoa tử đằng kiều diễm trên giàn hoa, liền cúi đầu nhẹ giọng nói: "... Chạm được rồi."
Trang Diễn thả y xuống, trái tim vốn đang nhảy loạn xạ của Tiểu Trì lúc ở trên không trung vừa mới bình tĩnh lại, nhưng ngay tại thời khắc khi mũi chân của y chạm xuống đất, không hiểu sao Trang Diễn lại đổi ý.
Hắn trầm giọng gọi một tiếng: "Tiểu Trì", thanh âm trầm thấp mang theo ám muội.
Hai người đang mặt đối mặt nhìn nhau, Trang Diễn cũng chưa buông y ra, chỉ ôm lấy eo của y, chậm rãi kéo y vào lòng. Thân thể hai người dựa vào nhau rất gần, mặt Trang Diễn tiến sát lại gần y, hai người lại càng gần nhau hơn, có thể nhìn thấy đường nét và dáng vẻ của mình trong mắt người kia.
Y cuối cùng đã cảm thấy được ý nguy hiểm trong ánh mắt của Trang Diễn. Vô duyên vô cớ nhưng dường như y có thể cảm thấy Trang Diễn đang cố gắng khắc chế d*c vọng chiếm hữu đã sắp phá lồ ng mà xông ra của hắn.
Đây là bảo bối mà hắn luôn nâng niu trong tay, vì hắn quá mức yêu quý y, che chở cho y mà luôn chậm chạp không nỡ để cho y phải chịu khổ, nên mới nhịn chưa nuốt y vào bụng.
Thế mà, Tiểu Trì lại bị cướp đi chỉ trong nháy mắt.
Trang Diễn nghĩ, đây là lỗi của hắn, là hắn đã không bảo vệ y cho thật tốt.
Nhưng trong suốt thời gian xuất binh đối đầu giằng co với Trang Hầu, cứ mỗi khi hắn nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Trì khi đó, thì trong lòng sẽ thấy thống khổ bất kham, cả đêm không thể chợp nổi mắt.
Hận ý sinh sôi trong lòng, khiến cho trái tim hắn bị ăn mòn, thối rữa. Cũng khiến cho hắn phản bội lại phụ thân của mình, không còn đường quay lại.
Trang Hầu ở bắc cảnh, tàn nhẫn bạo ngược, thế nhân nghe tiếng là mặt mày biến sắc.
Nhi tử của Trang Hầu, nhân nghĩa thiện lương. Ngân kích tướng quân, danh tiếng vang rền bắc cảnh.
Người đời đều khen ngợi hắn, đây là thanh danh mà hắn đã gây dựng suốt nhiều năm. Cho dù là sau khi phản lại phụ thân thân sinh của mình, nhờ thủ đoạn của đám phụ tá, những lời chỉ trích, mắng mỏ hắn bất hiếu cũng không tạo nên sóng gió gì lớn.
Ở phía tây, dân chúng thậm chí còn tin rằng hắn chính là niềm hy vọng lớn nhất của bắc cảnh, đã qua mười mấy năm, trong dân gian vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về Thiện nương tử, mà hắn là huyết mạch của y thánh Thiện nương tử, từ nhỏ đã được yêu thương.
Chỉ khi bóng đêm phủ xuống, khi hắn phải đối diện với nội tâm của mình, chỉ có hắn mới biết được bản thân đã thay đổi. Chuyện này vừa nằm ngoài dự liệu nhưng vẫn nằm trong dự tính.
Cổ nhân có câu —— nhân từ không dẫn binh, nhân đức không nắm quyền.
Hắn vẫn là Trang Diễn với thanh danh lẫy lừng, là thế lực mới quật khởi ở bắc cảnh, mọi người bắt đầu gọi hắn là "Tiểu Trang Hầu".
... Nhưng không có ai biết, trong huyết mạch của hắn đã thức tỉnh một nhân cách khác, huyết thống truyền thừa mạnh mẽ khủng khiếp như vậy đấy, để cho hắn kế thừa năng lực trác tuyệt cùng với thủ đoạn ác liệt, cũng kế thừa luôn tính tình bạo ngược đã ẩn sâu dưới cốt nhục.
Hăn gọi một tiếng "Tiểu Trì", thanh âm chầm chậm khàn đi.
Thực ra Trang Diễn đang nỗ lực khắc chế, không phải chỉ có d*c vọng chiếm hữu, cũng không phải yêu thương mê luyến, mà là... thứ d*c vọng phá hoại từ tận đáy lòng, sắp phá vỡ mọi xiềng xích mà xông ra.
... Người trước mặt sắp trở thành người thân mật nhất với hắn, sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra toàn bộ con người hắn, cho dù là thiện lương, hay là loại giả nhân giả nghĩa.
Hắn không cần phải che giấu nữa.
"Em đừng sợ, Tiểu Trì." Trang Diễn lại tiến gần hơn, tựa như vành tai chạm vào tóc mai, khoảng cách thân mật nhưng thần sắc của hắn lại trở nên nguy hiểm.
Không gian nhỏ hẹp khiến người ta trở nên bất an, trong tay truyền đến sức ép khiến người ta ngột ngạt, tựa như đang ẩn giấu bão táp bên trong.
"Cổ tay có đau không?" Thanh âm Trang Diễn dường như có chút dịu dàng, xoa xoa cổ tay vừa mới chịu đựng toàn bộ trọng lượng của Tiểu Trì, nhưng trong giọng nói của hắn lại lộ ra hàm ý khác: "Vậy thì phát huy trí tưởng tượng của em đi..."
Cả người thiếu niên vẫn còn ở giữa không trung, cho dù có cố nhón mũi chân thế nào cũng không chạm được tới mặt đất. Trong lòng y càng thêm hoảng loạn, chỉ có thể rũ mắt, nhìn cái bóng của Trang Diễn dưới đất.
Y giống như một lễ vật đã được chờ đợi rất lâu, được che chở bảo bọc cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng được chủ nhân hủy đi niêm phong.
....
Y không thể nghe thấy những gì Trang Diễn đang nói.
Y nghe thấy tiếng chim hoàng oanh đang hót, gió ấm mang theo hương hoa, hoa tử đằng rơi xuống, vương trên người họ.
Y còn nhớ Trang Diễn cúi xuống, ăn hết những bông hoa vương trên người y.
Một buổi tham hoan, khai vị bằng hoa Tử Đằng ngọt như rượu, khiến người ta hoa mắt đến mê mẩn.
Ánh nắng xuyên qua giàn hoa, tạo ra những cái bóng vỡ nát dưới đất, hương hoa điên cuồng tràn ra khắp mọi nơi, tình cảm cháy bỏng sâu sắc từ tận đáy lòng cuối cùng cũng được giải phóng.
Lúc Trì Võng mở mắt ra, phải mất một lúc lâu y mới nhận ra đây là đâu.
Hóa ra là y đã ngủ quên dưới giàn hoa tử đằng.
Nhưng rõ ràng trước đó y đang dựa vào giàn hoa đọc sách, không biết từ lúc nào mà y đã mê man trong làn gió xuân ấm áp, hơn nữa còn không cẩn thận rơi xuống đất, thế mà dù y luôn cảnh giác cũng không có tỉnh lại.
Y lắc lắc đầu đứng dậy, trong nháy mắt đó khi gương mặt y bị băng sương phủ lên, mọi động tác chợt dừng lại.
Đau đớn, chua xót, thân thể của y tựa như từng bị thượng qua.
Không phải y chưa từng trải qua chuyện thân mật nhất, đau xót chậm chạp truyền tới từ chỗ không tiện nhắc tới trên thân thể, khiến cho y lập tức hiểu rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.
.....
Trong bảy trăm năm qua, chưa có một ngày nào mà Trì Võng lại kinh hoảng thất sắc như hôm nay —— chuyện này chỉ vừa mới xảy ra, tại sao y lại không hề phát hiện ra!?
Tại sao tất thảy mọi thứ trước mắt đều giống hệt như giấc mộng kia của y, tại sao những việc này lại chỉ là trùng hợp được?
Nhìn quanh bốn phía, xung quanh lặng lẽ, không có dấu vết của bất kỳ ai, cũng không có bất kỳ tiếng động nào.
Không biết từ lúc nào mà những nụ hoa tử đằng trên giàn đã lặng lẽ bung nở, hương hoa như ẩn như hiện, tượng trưng cho mùa xuân đến rồi.
Lòng Trì Võng càng lúc càng nặng nề hơn.
Là ai? Ai mà có bản lĩnh như vậy, có thể khiến cho y mất ý thức? Có thể làm nhục y như thế?
...
Đúng lúc này, y nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên kia giàn hoa.
Bên kia khúc ngoặt, Phòng Lưu đang hấp tấp chạy tới. Tâm hồn thiếu niên như đâm chồi nảy lộc, tháng trước cậu không thể mời Tiểu Trì ca ca cùng đi ra ngoài, phải rời khỏi thôn Tử Đằng lâu như thế, cũng không thể gặp được Trì Võng dù chỉ một lần, trong hơn một tháng nay, ngày nào cậu cũng trải qua trong nhung nhớ khôn nguôi.
Cậu liếc mắt liền nhìn thấy người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, người ấy đang dứng dưới giàn hoa tử đằng, đẹp như một bức họa, thiếu niên còn chưa kịp nở nụ cười tỏa sáng, chỉ vừa mới lộ ra thân hình, đã bị Trì Võng quỷ mị vọt tới trước mặt, bóp cổ nhấc bổng lên.
Trì Võng mang theo uy thế lôi đình, tựa như chỉ một khắc sau sẽ bóp nát cổ Phòng Lưu, thanh âm của y khàn khàn, lại như có một tầng sương giá bao phủ.
Y nhìn chằm chằm gương mặt của Phòng Lưu, gằn từng chữ: "Vừa nãy... là ngươi!"
____________
Editor: cái chương gì đâu, dài thì ko dài nhưng phật pháp, văn chương muốn hâm người. Khóc 3000 dòng sông. Cứ có cảm giác hoặc raw có vấn đề hoặc tác giả mê sảng. Bạn nào biết mua raw trên tấn giang nói mình nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT