Có một buổi Tiểu Hi rủ Giang Thuần và bạn trai Trần Tuấn Kiệt của cô đi uống trà sữa tiện việc ôn tập luôn.
Giang Thuần cũng muốn học nhóm nên đồng ý đi, vẫn là quán trà sữa gần trường.
Vừa vào quán đang gặp đám của Từ Phó đánh bài ở đó, có Phú Lan nữa, bọn họ thật sự là một nhóm như lời đồn đại.
Từ Phó cái người xưa nay ghét sự đụng chạm lại để Phú Lan ngồi bên cạnh, chắc là hắn thích mấy cô gái nổi loạn giống kiểu này rồi.
A Lực trước giờ luôn thích gây gỗ với Giang Thuần, dĩ nhiên có cơ hội để gặp được cô, anh sẽ không bỏ qua.
"Bạn học Giang chăm chỉ quá."
"Không chăm chỉ làm sao được." Cô vui vẻ đáp.
Giang Thuần và Tiểu Hi, Trần Tuấn Kiệt ngồi vào bàn, bắt đầu lấy sách vở ra.
Giang Thuần hôm nay có một cuộc hẹn nữa, Đào Ân tới tìm cô mà thời gian chắc cỡ 2 tiếng nữa mới đến.
Quán trà sữa nhạc du dương, rất thích hợp để học tập, đám Từ Phó cũng không thấy chọc ghẹo tới Giang Thuần nữa.
"Giang Thuần cậu xui quá, tôi thua liên tục mười ván rồi." A Lực lại gào lên, nhưng mà cô cũng không có quan tâm.
Giang Thuần nhìn thời gian, nảy giờ loay hoay cũng sắp tới giờ Đào Ân qua rồi.
Cô nói với mọi người chờ cô một lát, Giang Thuần đi lại chỗ A Lực đang đánh bài.
"A tứ quý."
Từ Phó đang cầm cặp bài, nghe cô nói xong lại cất vào không đánh nữa.
A Lực dĩ nhiên cũng thấy, anh ta la lối:
"Giang Thuần cậu...!đúng là xui xẻo, cậu cố tình đúng không hả?"
"Tôi có nói tứ quý nằm ở chỗ cậu sao, là cậu có tật rục rịch." Giang Thuần cười nhún vai.
A Lực nghiến răng, nhìn Từ Phó lại tiếp tục kêu ca:"Phó đại ca anh cũng thật là..
Định xuống đôi heo thì xuống.
Chơi như vậy là ăn gian nha."
"Còn xuống là chơi ngu." Cô đệm thêm.
Giang Thuần cười ha hả, ai bảo A Lực lại thích chọc ghẹo cô làm gì.
Về sau cô cứ như đài phát thanh báo cáo các quân bài của A Lực đến độ cậu ta vò đầu bức tóc đuổi Giang Thuần đi chỗ khác.
"Giang Thuần tớ về trước."
Trần Tuấn Kiệt nói xong liền đi, Tiểu Hi cũng chạy theo sau, nhìn cũng biết bị bạn trai giận dỗi mà Giang Thuần mảy may không quan tâm đên.
"Ê bạn trai cậu giận kìa, còn không đi dỗ đi."
"Đừng hòng, cậu bao trà sữa thì tôi mới bỏ qua."
"Được được,trà sữa thì trà sữa đại gia không tiếc với cậu."
A Lực nói mua liền mua trà sữa cho Giang Thuần, mục đích đuổi cô đi càng nhanh càng tốt.
"A Lực tôi ngồi đây chút, xem cậu chơi thôi được không?"
"Được, chỉ xem thôi đấy."
A Lực tưởng cô không quậy nữa nên cũng không có đuổi người ai mà ngờ...!Con người này đùa đúng là nhây.
"Giang Thuần một là cậu đi hai là tôi bóp ch.ết cậu."
"Tôi nói rồi là cậu có tật giật mình nha, không phải tại Giang Thuần đâu." Cô chớp mắt đáng thương nhìn A Lực.
"Má nó nổi da gà rồi Giang Thuần, đi về nhà ngủ sớm nha.
Học sinh giỏi, ngủ sớm ngày mai chúng ta gặp." A Lực vuốt tóc cô, làm giống như anh hai đang dỗ dành em nhỏ.
"Tôi học A5 mà đâu có giỏi."
"Cậu giỏi nhất, giỏi trong tất cả học sinh giỏi.
Bà cố nội của tôi ơi đừng hành tôi nữa mà." A Lực gào lên trong tuyệt vọng mà không một ai thương xót.
"Giang Thuần thật sự rất đáng yêu." Phù Lan thấy bọn họ nói chuyện không nhịn được cười.
"Đại tỷ giúp em với chị, thay Phó đại ca nói một câu công đạo cho người của mình nào." A Lực cầu cứu, thật sự anh ta đang rất khổ tâm.
Lại nhìn Giang Thuần dõng dạc tuyên bố:"Đại tỷ đây là bạn gái của Phó đại ca, Phú Lan."
Giang Thuần nhìn Từ Phó, bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang theo dõi thái độ của cô.
Đào Ân rốt cuộc cũng đến, nếu không cô cảm thấy cực kì khó chịu với sự đối mặt này.
"Không trêu a Lực nữa.
Trái đào thối mày lâu quá!!!" Giang Thuần chạy lại với cô gái vừa vào quán trà sữa.
Bọn người của Từ Phó cũng chú ý tới cô gái đó, nữ sinh mặc váy màu xanh dương kẻ caro trắng, tóc búi cáo, giày cao gót cực kì nữ tính vả lại rất xinh xắn.
Giang Thuần cảm thấy có gì đó sai sai, Đào Ân đổi phong cách hồi nào vậy, bad girl lại biến thành baby girl á.
Đào Ân thật sự muốn tàn hình luôn cho xong, sự việc cô đổi hình ảnh làm cho Giang Thuần không nhịn được cười.
Đã vậy còn cười rất lớn, cười đến đỏ mặt cũng không nhịn được.
"Tao đấm cho phát bây giờ, câm ngay không?" Đào Ân đe doạ.
Giang Thuần che miệng, lại không ngậm được miệng lại cười:"Đáng sợ quá, mày thử nhìn mày trong gương đi, cười chết tao rồi.
Nhịn...!nhịn không nổi.
Mày tính làm Đào tiên hả, Đào pha ke."
Đào Ân muốn nhét cái ly trà sữa vào miệng Giang Thuần thật sự, đúng là không nên gặp Giang Thuần.
Biết Đào Ân sắp thịnh nộ nên Giang Thuần ráng bình tĩnh, không cười nữa.
Nhưng mà...
Cô không nhịn được, Đào Ân quen bạn trai qua trò chơi game, quen một anh chàng tên Hứa Cường.
"Trái đào thối đừng trách tao, tao...!không nhịn được đâu.
Thật sự cười đến đột quỵ luôn, mày...!haha, mộng mơ thật sự đấy."
"..."
"Hứa Cường?"
Giang Thuần gọi to, Hứa Cường bên kia đang chơi bài mới nhìn qua.
Đào Ân nhìn anh, sau đó nhìn Giang Thuần.
"Tiểu Cường ơi bé đào đáng yêu của cậu ở đây này, haha, chết mất."
Hứa Cường, Đào Ân:"..."
"Trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão nha hai bạn trẻ.
Thật sự cười chết người ta."
Đào Ân nhìn Hứa Cường nhướng mày, anh cũng đang buông bài đi qua đây.
Anh nhìn Đào Ân từ trên xuống dưới, đúng là bé Đào đáng yêu rất đáng yêu.