Mùng 7 tháng 7, ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, yểu tranh thục nữ, quân tử dệt đồ.

"Như Ý, hôm nay là thất tịch!" Trong giọng nói của hắn có chứa hàm ý chờ mong.

Như Ý mân mê vòng phỉ thúy trên tay, vẻ mặt tùy ý: "Ừm, sau đó thì sao?" Vẻ mặt lãnh đạm của nàng khiến hắn cảm thấy trong lòng bốc hỏa, trên mặt dần dần sinh ra vài phần tức giận.

Như Ý nhận thấy thay đổi rất nhỏ trên mặt hắn, quay đầu đi, mím môi cười.

Nhưng nàng không nghĩ đến, người kia cư nhiên đọc sách từ sáng đến tối, cũng không thèm nhìn nàng, để ý đến phản ứng của nàng.

Như Ý bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay là ngày đẹp trời như vậy, cũng không nên giận dỗi nhau! Nàng ngồi dịch về phía hắn, trong lòng hoàng thượng vui mừng! Hắn không thể hiện ra ngoài, Như Ý kéo ống tay áo hắn, hắn quay đầu giọng lạnh lùng hỏi: "Sao vậy?" Nghe thấy nàng tiếc nuối nói: "Hôm nay là thất tịch, Ngưu Lang chức nữ gặp mặt, bọn họ một năm mới gặp một lần.

" Như Ý thở dài, hoàng thượng khó hiểu: "Vậy đang yên lành nàng thở dài làm gì? Bọn họ gặp nhau là chuyện tốt!" Hoàng thượng thaay Như Ý bĩu môi, trong lòng hắn cảm thấy không tốt, đưa tay sờ gáy nàng: "Không đúng, nàng lại đang suy nghĩ cái gì?"
Như Ý làm ra vẻ ủy khuất nói: "Ngưu lang chức nữ là một đôi phu thê tốt, bọn họ một năm mới gặp một lần, cho nên bọn họ yêu quý lẫn nhau, đối với nhau càng quý trọng hơn.

Chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau, hai bên nhìn nhau phát chán! Mỗi ngày đều cãi nhau!" Hoàng thượng nhất thời không nói được gì, trợn mắt.

Thấy nàng nghiêm túc nói, hoàng thượng bất đắc dĩ lắc đầu, cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào trong lòng, mở miệng nói: "Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, nàng hâm mộ họ? Hâm mộ bọn họ một năm mới gặp nhau một lần sao?" Nàng nhất thời nghẹn lời, trong lòng im lặng thừa nhận những gì hắn nói không sai!
Nghe hắn thì thầm trách móc: "Đồ ngốc!" Như Ý nảy sinh tức giận, đang muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn, hoàng thượng đã bế nàng đi ra ngoài.

"Hoàng thượng làm gì vậy, mau thả thần thiếp xuống!"
Một lúc sau, hoàng thượng thả nàng xuống, Như Ý có chút choáng váng, nàng trừng mắt nhìn hắn.

Hoàng thượng không để ý, hắn chỉ vào trước cửa: "Nhìn này!"
Phóng tầm mắt nhìn lại -- Mai Ổ.

Thiết kế kiến trúc truyền thống, cửa chính màu hồng ngọc, bên cạnh cửa lớn bày đầy lục mai, thấy khóe miệng nàng nở nụ cười, hắn liền biết nàng nhất định rất thích.

Chưa đợi như Ý mở miệng hỏi, nghe thấy hắn tràn đầy nhiệt tình: "Đây là Mai Ổ đặc biệt làm cho nàng.

" Hắn cảm thấy không đúng: "Là chính trẫm thiết kế.

" Hắn kéo tay nàng đi vào bên trong: "Sau này đây chính là thiên đường của chúng ta, cũng là bí mật của chúng ta, bên trong sẽ trồng đầy hoa mai, bạch mai, hồng mai còn có lục mai, cho dù lục mai không dễ trồng, nó khô trẫm sẽ tặng nàng mấy chậu khác.

Không sao đâu, chúng ta cứ ở đây đi.

"
Lúc này hắn cúi đầu ghé vào bên tai nàng: "Yên tâm, có một vườn hoa mai chuyên dụng ở Hàng Châu.

"

Như Ý kinh ngạc, nàng nở nụ cười, trong mắt hiện lên ánh sáng.

Hoàng thượng chậm rãi mở miệng: "Kim ốc tàng kiều, đại khái là như thế!"
Như Ý đi vào bên trong vườn, quả thật đã mọc đầy mầm xanh, hương thơm của hoa mai xanh xông vào mũi.

Nàng kéo tay hoàng thượng đi dạo khắp nơi.

Khi bước vào nội điện, phong cách thay đổi, cánh hoa hồng theo gió rơi xuống.

Như Ý hỏi: "Không phải hoàng thượng nói nơi này là Mai Ổ sao?" Hoàng thượng tiện tay hái một đóa hoa hồng, đem đến trước mặt nàng: "Những bông hoa khác không lọt vào mắt nàng sao?"
Đó cũng không đúng, Như Ý lắc đầu, thuận tay nhận lấy hoa hồng trong tay hắn, nàng cẩn thận ngửi, hương thơm nồng nàn!
"Hôm nay là thất tịch, cho nên nơi này mới tràn đầy hoa hồng.

" Như Ý cúi đầu, mím môi cười.

Hoàng thượng ôm nàng: "Sau này đây là địa bàn thuộc về nàng, nàng thích cái gì chúng ta liền trồng cái đó, Mai Ổ chính là chúng ta ở trong Tử Cấm Thành không thấy ánh mặt trời nào cho chúng ta một tia an ủi!" Hắn thẳng thắn nói, hốc mắt của Như Ý bất tri bất giác trở nên ướt át.

Hoàng thượng nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng: "Vậy bây giờ nàng còn hâm mộ Ngưu Lang Chức Nữ sao?"
Như Ý lắc đầu.

"Vậy trẫm đã nói xong, mùa đông nàng sẽ ở đây làm canh ám hương!"
Như Ý liếc nhìn hắn một cái, nhấc chân véo vành tai hắn: "Thần thiếp biết rồi.

"
Hoàng thượng thuận tay nâng eo nàng, cảm thấy mãn nguyện liền hôn lên môi nàng.

Lúc này, những cánh hoa hồng rơi xuống khắp phòng.

Vào ban đêm, hoàng thượng đưa nàng ra ngoài đốt pháo hoa.

Trên bầu trời có rất nhiều màu sắc, trở nên sinh động hơn.

Hoàng thượng ở sau lưng ôm nàng, chỉ vào nói: "Pháo hoa này màu sắc rất đẹp!"
"Như Ý, thất tịch vui vẻ, chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play