Tháng ba đã đến, bởi vì trong cung đại hỉ, lục cung đại phong, mọi người đều rất vui vẻ, lục cung hòa thuận, đúng vậy, không có Vệ Yến Uyển cũng rất tốt.
Như Ý ở chính điện thưởng trà, Dung Bội nói: "Nương nương, bây giờ các phi tần đều theo người, Khánh phi hoặc Đôn phi....!Vậy....!người và hoàng thượng, vẫn tiếp tục như vậy sao?" Dung Bội ấp úng ấp úng do dự cẩn thận mở miệng, giống như là thử thăm dò cái gì đó.
Sắc mặt Như Ý bình thản không có gì lạ thường nhìn không ra một tia cảm xúc: "Dung Bội, hoàng thượng thích đi đâu chúng ta không có quyền điều khiển, sau này ngươi đừng nhắc những lời này nữa!" Dung Bội gật đầu, sau đó xoa bóp chân cho Như Ý.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bỗng Một Ngày Trở Thành Thiếu Phu Nhân
2.

Sau Khi Thất Tình, Tôi Khóc Ở Trong Mơ Của Trùm Trường
3.

Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh
4.

Khi Đối Thủ Trở Thành Chồng Tôi
=====================================
Như Ý suy nghĩ: "Người ở Vĩnh Thọ cung kia thế nào rồi?"
Dung Bội cười khinh miệt: "Mỗi ngày đều dùng độc dược tra tấn, sợ là đau không muốn sống.

Nương nương, lúc trước cô ta xuân phong đắc ý, rất nhiều người đi nịnh bợ cô ta, sao bây giờ lại không thấy ai nhắc tới?"
"Trong cung này chính là như vậy, lúc gặp chuyện luôn là bỏ đá xuống giếng nhiều, trong tuyết đưa than ít."
"Nương nương, đáng đời cô ta!" Hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Dung Bội, theo ta đến Vĩnh Thọ cung."
Vĩnh Thọ cung ngày xưa náo nhiệt phồn hoa tựa như bị người ta phá vỡ, vắng vẻ cũ nát, không có bất kỳ người nào canh giữ.

Như Ý vừa bước vào cửa cung, bên trong liền phát ra tiếng gào khóc thống khổ còn có tiếng đổ vỡ của vật gì đó.
Lúc này Vệ Yến Uyển đang bị độc dược tra tấn, mới hơn nửa tháng, cô ta bị tra tấn đến hai bên tóc mai đã chuyển tóc bạc, trên mặt hiện lên vết loét tím sậm, trong vết loét còn có mủ, trên tay có thể nhìn thấy vết bầm tím, môi tím tái, bên môi chảy máu, thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Vương Thiềm và Xuân Thiền ở một bên nhìn nàng ta đau đớn vật vã trên đất, nữ tử đang chịu đau đớn, mỗi một giây đều là dày vò.
Dung Bội đỡ Như Ý vào điện, hai người bọn họ lập tức hành lễ với Như Ý.
Dung Bội mở miệng: "Hoàng hậu nương nương có chuyện muốn nói với Vệ thị, các ngươi cho nàng uống thuốc giải rồi lui xuống đi." Hai người tuân lệnh, lập tức cho Vệ Yến Uyển uống thuốc giải, trong điện thoáng chốc an tĩnh lại.

Vẻ mặt tức giận, sắc mặt đẫm máu, nàng bảo Dung Bội lui xuống, Dung Bội lo lắng Vệ Yến Uyển sẽ làm nàng bị thương, nàng liền an ủi Dung Bội, Dung Bội không thể không cáo lui: "Nương nương có việc nhất định phải gọi nô tỳ, nô tỳ chờ nương nương ở ngoài." Như Ý cười, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Nhìn khuôn mặt bị tra tấn đến kiệt sức kia.
Vệ Yến Uyển nói: "Ô Lạp Na Lạp thị, ngươi tỉnh dậy, hôm nay tới đây để chê cười ta sao?" Ánh mắt cô ta trừng lên tựa như đao kiếm sắc bén nhìn Như Ý.
"Sao vậy? Ngươi còn không biết hối cải sao?"
Vệ Yến Uyển cười to: "Hối cải gì chứ? Trong cung này, có tay ai là sạch sẽ không? Tay của ngươi thật sự sạch sẽ sao? Ta đi tới bước đường ngày hôm nay, tất cả đều tại ngươi!"
"Nhưng ngươi nên nhìn kỹ lại, hiện giờ người ngồi trên phượng vị ngươi muốn nhất chính là bổn cung, còn ngươi bị độc dược tra tấn.

Ngươi hại chết nhiều người như vậy, ngươi lợi dụng Lăng Vân Triệt để hại bổn cung, ngươi không niệm tình thanh mai trúc mã với hắn còn hại chết hắn!" Vệ Yến Uyển nghe nàng nhắc tới Lăng Vân Triệt liền tức giận, dùng hết sức lực lao về phía trước.

"Là ngươi, ngươi là người giết ch.ết Lăng Vân Triệt, tất cả đều tại ngươi, là ngươi, hung thủ giết ch.ết hắn....!hắn vì ngươi mà chết." Như Ý trong lòng vẫn không dao động, chỉ dùng một loại ánh mắt lãnh đạm mờ ảo nhìn cô ta: "Ngay từ đầu lúc ngươi leo lên long sàng đã là sai, hơn nữa sai lầm không thể cứu vãn được, ngươi liền đem hoài niệm vô hạn đối với hắn cùng ngày đêm tra tấn qua nửa đời sau này!" Dứt lời Như Ý đứng dậy rời đi.

"Ô Lạp Na Lạp thị, ta sống không dễ chịu, chính ngươi sống thuận lòng như ý sao? Ly tâm với người mình yêu nhất, có được lại mất đi so với ta chưa bao giờ chân chính có được mới là đau khổ nhất! Ha ha, ngươi tài giỏi hơn ta sao?" Ha ha, Vệ Yến Uyển bật cười như phát điên, Như Ý không nói gì, chỉ trực tiếp đi ra ngoài, Dung Bội vội vàng tiến lên đỡ nàng ân cần hỏi thăm, Như Ý lắc đầu, chủ tử hai người đi ra khỏi Vĩnh Thọ cung.
Tin tức truyền đến Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng đang suy nghĩ tại sao nàng lại đi gặp Vệ Yến Uyển? Vệ Yến Uyển có làm nàng bị thương không? Tâm trạng của nàng có tốt không? Trong lòng hắn lo lắng, hỏi Lý Ngọc.
"Hoàng thượng, nô tài nghe được trong điện chỉ có hoàng hậu nương nương và Vệ thị, Dung cô cô cũng bị hạ lệnh lui ra ngoài, cho nên cũng không biết.

Hoàng thượng nhớ nhung nương nương như vậy, chi bằng đi thăm nương nương!" Hắn đương nhiên có nghĩ tới, nhưng bây giờ hắn và nàng....!Một lời khó nói hết, hắn bảo Lý Ngọc lui xuống, mình ngồi trên long ỷ trầm tư.
Như Ý dùng tay chống cằm, ở trong Dực Khôn cung suy nghĩ tới lời nói của Vệ Yến Uyển.

"Có được mất đi so với chưa bao giờ có được tru tâm thống khổ nhất." nàng không nói gì, Dung Bội nhìn thấy, nàng không biết Vệ Yến Uyển đã nói gì với nương nương, nàng chỉ biết cô ta đã làm tổn thương nương nương, bởi vì Như Ý từ Vĩnh Thọ cung trở về không mở miệng nói một câu, Dung Bội cảm thấy lo lắng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play