Nắng chiều có chút gay gắt, trong phòng lại bật điều hòa hết cỡ. Chú mèo một mắt nằm chổng vó trên mặt đất, lộ ra chiếc bụng đầy lông cho Tống Nhĩ Giai chơi đùa. Nguyễn Trinh đã thay chiếc áo sơ mi trắng dài giản dị mà cô thường mặc tại nhà thành bộ trang phục đi làm đơn giản và thanh lịch.

Tống Nhĩ Giai thấy thế, hỏi cô:"Chị thay quần áo để ra ngoài sao? Đi đâu vậy?"

"Bệnh viện gọi chị đến tăng ca, chút nữa sẽ về."

Tống Nhĩ Giai lập tức thả mèo xuống, chạy đến, vòng tay qua cổ cô:"Sao đột ngột thế? Em định đi dạo biển với chị vào buổi tối."

Nguyễn Trinh xoa xoa đầu nàng, dỗ dành: "Hôm khác đi cùng em nhé." Dừng một chút, cô bất đắc dĩ nói: "Lông mèo trên tay em có dính vào quần áo chị không?"

"Nói bậy, trên tay em không có lông mèo!" Bị cô dỗ dành một lúc, Tống Nhĩ Giai vui mừng khôn xiết, cúi người hôn lên má cô một cái:"Duyệt, hôm khác đi chơi cùng em, bây giờ chị đi làm đi."

Ngay khi Tống Nhĩ Giai buông ôm ấp, một bàn tay đột nhiên vòng qua eo nàng, ôm lấy người nàng về phía trước, khiến khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.

Tống Nhĩ Giai ngước nhìn Nguyễn Trinh.

Nguyễn Trinh tiến lại gần và hôn lên môi nàng.

Nàng cười đến mi mắt cong cong.

Môi dán vào nhau vài giây trước khi ngừng ôm ấp.

"A." Tống Nhĩ Giai mím môi mỉm cười, rồi lại tiến đến gần hôn Nguyễn Trinh thêm một cái, sau đó lui lại một bước rồi cười nói:"Chị đi nhanh đi."

Nếu lại dính lấy nhau, nàng sẽ không nỡ cho cô ra ngoài.

Nguyễn Trinh gật đầu: "Ừm, em ở nhà đợi chị về nhé."

Tống Nhĩ Giai gật đầu như gà mổ thóc.

Nguyễn Trinh bước ra khỏi nhà, tiến đến bãi giữ xe dưới tầng hầm. Nhưng thay vì lái xe về phía bệnh viện, cô lại cầm theo túi tài liệu và đi đến một nơi cùng Tống Thành Sơn – anh họ của Tống Nhĩ Giai.

Có một lá thư báo cáo và hình ảnh trong túi hồ sơ da.

Là tài liệu báo cáo nặc danh mà bệnh viện nhận được vài ngày trước.

Trong tâm trí Nguyễn Trinh lại hiện ra hai luồng khói trắng thoát ra từ mũi trưởng phòng giám sát của bệnh viện vài ngày trước——

"Tại sao không báo cáo người khác, mà lại là cô? Có phải tác phong sinh hoạt của cô thật sự có vấn đề gì không?"

"Tôi biết những người trẻ tuổi như các cô thích yêu theo trào lưu, nhưng cái gì nên làm, cái gì không nên cũng phải tự biết!"

"Mối quan hệ giữa hai người họ thân thiết như chị em vậy. Các cô gái nắm tay và ôm nhau là chuyện bình thường, sao có thể giống mối quan hệ không chính đáng được đề cập trong thư tố cáo được?"

"Có bệnh nhân nào có thành kiến ​​với cô... Dù gì cũng có rất nhiều người đầu óc không bình thường đến bệnh viện chúng ta điều trị."

"Người báo cáo ẩn danh này đã theo dõi, bí mật chụp lén, bịa đặt và bóp méo mối quan hệ của chúng tôi để vu khống và xâm phạm quyền riêng tư của tôi, tôi có thể báo cảnh sát."

...

Những lời nghi ngờ, bác bỏ, mùi khói thuốc và điều hòa không khí trong văn phòng ngày hôm đó văng vẳng bên tai. Nguyễn Trinh lạnh lùng kẹp tài liệu trong túi hồ sơ, cùng Tống Thành Sơn lái xe đến địa điểm chụp ảnh, tìm các đơn vị liên quan để kiểm tra camera giám sát bên đường.

Cô vẫn chưa có thời gian để nói chuyện này với Tống Nhĩ Giai, chỉ nói với Tống Thành Sơn trước.

Khi Tống Thành Sơn nhận được thư báo cáo và ảnh chụp, anh ta trầm mặc một lúc, sau đó dùng giọng điệu chắc nịch nói:"Vậy cô và em họ của tôi thật sự đang yêu nhau sao?"

Bởi vì nghề nghiệp của mình, khả năng quan sát của anh ta rất nhạy bén. Nguyễn Trinh biết không thể giấu anh ta, bèn gật đầu thừa nhận, nói:"Mối quan hệ giữa bọn tôi là gì thì nói sau đi. Người theo dõi này có thể đe dọa đến sự an toàn cá nhân của Nhĩ Giai."

Đây mới là trọng điểm.

Đó cũng là nguyên nhân khiến Nguyễn Trinh sẵn sàng vạch trần mối quan hệ của bản thân và tìm kiếm sự giúp đỡ từ Tống Thành Sơn.

Tống Thành Sơn ho một tiếng, hắng giọng, vuốt mũi nhìn cảnh vật xa xăm, không biết nên trách hay nên khuyên.

Thời cơ không đúng, nên nói gì cũng không thích hợp.

Sau khi cân nhắc một lúc, anh ta mới vươn ngón tay, chỉ chỉ:"Tôi đã để mắt đến từng động tác nhỏ có phần không đúng của hai người rồi."

Nguyễn Trinh có tính cách nội tâm, cẩn thận, bề ngoài vẫn luôn kiềm chế. Nhưng Tống Nhĩ Giai lại ngược lại, nàng không thể giấu được sự hạnh phúc và yêu thương trên mặt, cũng thích ôm ấp khi cả hai gặp nhau.

Nguyễn Trinh nở nụ cười trên môi, bất đắc dĩ nói:"Sau này tôi sẽ chú ý."

Nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu Tống Nhĩ Giai nghe được lời này, nàng nhất định sẽ phản bác lại rằng đó chỉ là một cái ôm đơn thuần, không phải hành vi thân mật quá trớn, cũng không vi phạm quy định liên quan của nơi công cộng. Những gì phổ biến với người khác giới thì không thể chấp nhận được đối với người cùng giới sao?

Tống Nhĩ Giai luôn dũng cảm hơn cô, không rụt rè, nhìn trước ngó sau, đến bên cô bằng trái tim dịu dàng cùng liều lĩnh, tràn đầy tình yêu chân thành và nồng nàn.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe môi cô bất giác phai đi sự cay đắng.

Các nàng không làm gì sai cả, sai là ở tâm tư của người khác, theo dõi chụp lén cả hai.

Trong số các bệnh nhân của cô, chưa bao giờ thiếu những bệnh nhân nhạy cảm, tinh tế, quá giỏi quy lỗi người khác cho mình, lấy lỗi người khác trừng phạt mình, cuối cùng tự hủy hoại thế giới nội tâm của bản thân, trong khi những người thực sự phạm sai lầm lại sống với câu "không thẹn với lòng", ung dung tự tại.

Gương mặt Đồng Đồng hiện lên trong tâm trí, lòng Nguyễn Trinh đau như dao cắt, thu lại ý cười, cúi đầu trầm tư.

*

Tống Thành Sơn và Nguyễn Trinh đã dành cả buổi chiều để tham quan các địa điểm chụp ảnh và kiểm tra camera giám sát các đoạn đường gần đó.

Các đơn vị và thương nhân cá nhân không sẵn lòng lấy camera giám sát để mọi người xem, nếu đi cùng Tống Thành Sơn và xuất trình giấy phép công tác, những người đó sẽ sẵn sàng hợp tác hơn.

Nguyễn Trinh có trí nhớ rất tốt, khi nhìn thấy vị trí bức ảnh và quần áo của cả hai, cô đại khái có thể nhớ ra ngày, thời gian và địa điểm.

Một là bãi đậu xe dưới bệnh viện, vị trí tương đối khuất, có lẽ chỉ là tình cờ ẩn vào chỗ khuất tầm nhìn, khó có thể biết được ai lén lút chụp ảnh cả hai.

Một là bức ảnh rất dễ thấy, cách đơn vị của Tống Nhĩ Giai không xa, có thể nhìn thấy rõ ràng một thanh niên cao gầy, tay cầm máy ảnh, đang chụp lén Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai.

"Hóa ra là cậu ta..."

Tống Thành Sơn hỏi: "Mọi người quen nhau sao?"

Nguyễn Trinh gật đầu: "Quen, một trong những bệnh nhân của tôi, cũng là bạn học cấp ba của Nhĩ Giai, Hứa Trường Phong."

"Cậu ta có tật xấu gì? Có đam mê chụp lén người khác sao?"

Nguyễn Trinh lắc đầu: "Không, cậu ta mắc chứng lo âu nên đến gặp tôi để điều trị, nhưng cũng lâu rồi cậu ta không tái khám."

"Lo âu thì là tật xấu gì? Vừa rồi không tra được ai lén chụp ảnh, tôi cũng rất lo đây này."

"Nó cũng có thể được coi là một bệnh tâm thần."

Tuy nhiên, các triệu chứng của bệnh tâm thần này không bao gồm các hành vi như rình rập và quay lén.

Sau khi sao chép camera giám sát để làm bằng chứng, cả hai trò chuyện trong xe về những việc cần làm tiếp theo.

Tống Thành Sơn hỏi: "Mục đích và động cơ của cậu ta là gì? Hành vi loạn thần? Hay trả thù?"

Nguyễn Trinh nói:" Trước đây khi khám bệnh, cậu ta chỉ bị rối loạn lo âu, không loại trừ khả năng mắc các bệnh khác. Tuy nhiên, cậu ta là bạn cấp 3 của Nhĩ Giai, cũng đã từng thích Nhĩ Giai. Nhĩ Giai cũng từng nói rõ với cậu ta. Có lẽ cậu ta đoán được mối quan hệ giữa tôi và Nhĩ Giai nên có ý định trả thù."

Tống Thành Sơn tặc lưỡi: "Chuyện này thì có gì sai! Trên đời nơi nào không có cỏ, sao lại treo cổ trên người đứa nhỏ như Nhĩ Giai!"

Nguyễn Trinh ho một tiếng, không nói gì.

Tống Thành Sơn xoa xoa trán, trên mặt lộ ra vẻ đau đầu, hỏi: "Thế nào, cô muốn giải quyết công hay tư?"

Nguyễn Trinh hỏi: "Nếu cảnh sát bắt cậu ta, cậu ta có thể bị giam bao lâu?"

Tống Thành Sơn nói thẳng:"Hành vi của cậu ta không cấu thành tội phạm, nếu báo cảnh sát, nhiều nhất sẽ bị giam giữ từ năm đến mười ngày, phạt mấy trăm tệ rồi được thả, còn có thể mất việc. Nhưng một người đàn ông bình thường, nếu không theo đuổi được một cô gái nào đó, cậu ta sẽ buông tay, sẽ không lén lút chụp lén rồi gửi thư tố cáo như vậy. Xét về tính tình cực đoan của cậu ta, e rằng cuối cùng cậu ta sẽ chọn con đường đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nếu được thả ra, cậu ta sẽ đến đơn vị của cô và Nhĩ Giai để gây rối, trực tiếp phát tán ảnh chụp lén, nhưng đây chỉ là tưởng tượng lạc quan. Hậu quả tệ nhất là trả thù cá nhân, và cậu ta sẽ trực tiếp cầm dao liều mạng với hai người, đây là nói theo cách cảnh cáo? Tôi đã thật sự tiếp xúc với các vụ án hình sự tương tự vậy rồi."

Có một câu nói rất hay: Nếu như lời xin lỗi là có ích, vậy tại sao phải gọi cảnh sát? Nhưng thật ra, có một số việc, ngay cả khi bạn gọi cảnh sát, có thể cũng chẳng giải quyết chúng hiệu quả được.

Tống Thành Sơn tiếp xúc với các vụ án hình sự mỗi ngày, anh ta đã nhìn thấy quá nhiều người và vật đen tối, anh ta đã quen với bản chất xấu xa của con người. Làm người tốt rất khó, không bằng làm người xấu còn hơn, bạch đao đi vào, hồng đao đi ra. Cuối cùng, nạn nhân được đặt dưới kính lúp để soi ra lỗi lầm, còn hung thủ được cân nhắc liệu có ân oán lớn nào đằng sau hay không.

Nguyễn Trinh cũng có chút đau đầu, nói:"Hứa Trường Phong có tính cách nhút nhát và thu mình, khi còn nhỏ gia đình tương đối nghèo nhưng thành tích học tập của cậu ta luôn đạt loại giỏi, lại chăm chỉ, giờ đã có được công việc ổn định, đối với gia đình cậu ta cũng không dễ dàng gì, nên sẽ không đi đến mức cực đoan như vậy. Khi học cấp ba, cậu ta trông khá thật thà, thậm chí tôi còn trêu cậu ta và Nhĩ Giai, nói rằng sẽ tác hợp cho cả hai trong tương lai."

Trước đây, cô đã cho cậu ta một cơ hội. Nhưng Tống Nhĩ Giai không thích cậu ta, cho nên mọi chuyện đã kết thúc.

Tống Thành Sơn nói: "Cô là bác sĩ tâm thần nên chắc cũng biết con người sao có thể không nóng nảy được? Một số "người lương thiện" bị kìm nén nội tâm trong một thời gian dài sẽ tự hủy hoại bản thân, hoặc sớm muộn cũng sẽ công kích tính mạng người khác."

Nguyễn Trinh cười nhẹ, nói: "Đúng là cậu ta đã thích Nhĩ Giai từ khi học cấp ba. Nghe thì có vẻ mê đắm, nhưng đó cũng là một loại hoang tưởng và cố chấp. Kể cả khi học cấp ba, cậu ta đã phớt lờ mong muốn của Nhĩ Giai, cứ luôn đi theo, muốn đưa em ấy về nhà. Cậu ta có một số khuyết điểm trong tính cách, nhưng dù sao cũng là bệnh nhân của tôi, nếu có thể, tôi không muốn cậu ta lạc lối."

"Cậu ta báo cáo rồi theo dõi hai người, cô không hận cậu ta à?"

Nguyễn Trinh thản nhiên nói:"Chưa thể nói hận được. Về mặt tình cảm, tôi ghét cậu ta, nhưng lý trí lại bảo tôi không thể chọc giận cậu ta. Tôi sẽ tìm thời gian để nói chuyện với cậu ta."

Cô không có tình cảm mãnh liệt với người khác, cũng không có nhiều lòng trắc ẩn đối với những người đã tố cáo mình. Cô chỉ có ý thức trách nhiệm nghề nghiệp mong manh. Hơn nữa, Tống Nhĩ Giai là điểm yếu của cô, nếu không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tống Nhĩ Giai, cô sẽ không dám khiêu khích một người đàn ông hoang tưởng.

Tống Thành Sơn nói đùa: "Cô muốn dùng chuyên môn của mình để "trò chuyện trị liệu" cho cậu ta sao?"

Nguyễn Trinh ừ một tiếng:"Giải quyết hòa bình là tốt nhất."

Nếu không thể, cô vẫn có phương pháp khác.

Tống Thành Sơn:"Được rồi, nhưng đừng đi một mình, nhớ gọi tôi theo và ghi âm lại. Ngoài ra, tốt hơn hết cô nên nói chuyện với Nhĩ Giai. Nếu hai người muốn ở bên nhau thì đừng giấu quá nhiều chuyện, em ấy không còn là trẻ con nữa, cũng nên hiểu mọi chuyện."

Nguyễn Trinh gật đầu:"Cách đây một thời gian, bà của em ấy bị ốm phải nhập viện. Tôi đã giấu chuyện này trước, định tìm ra kẻ chụp lén rồi mới nói cho em ấy biết. Hiện tại đã biết đó là ai rồi, tối nay tôi sẽ nói rõ với em ấy"

Cũng để nàng đề phòng Hứa Trường Phong.

"Hôm nay thế thôi, tôi còn phải trực văn phòng nữa."

Nguyễn Trinh đứng dậy từ biệt anh ta rồi bỗng dưng nhớ ra điều gì đó và hỏi:" Nhân tiện, gần đây có trường hợp giáo viên của một cơ sở đào tạo trong thành phố lạm dụng tình d.ục học sinh, anh có biết chuyện này không?"

Tống Thành Sơn nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nó được giao cho huyện cục xử lý rồi. Người quen của cô có liên quan sao?"

"Một trong những bệnh nhân của tôi đã bị giáo viên lạm dụng tình d.ục và nhảy lầu tự tử, nhưng mẹ em ấy không sẵn sàng hợp tác với viện kiểm sát và không muốn làm ầm ĩ lên."

Tống Thành Sơn thở dài: "Đây không phải chuyện của tôi, cũng như cô vậy, tôi không có nhiều quyền can thiệp, nhưng tôi có thể hỗ trợ điều tra một chút."

"Được, phiền anh rồi."

Sau khi tạm biệt Tống Thành Sơn, Nguyễn Trinh lái xe về nhà.

Sắc trời đã tối, hai bên đường dọc tiểu khu đều có ánh đèn lờ mờ. Sau một ngày chạy bôn ba, cô có chút mệt mỏi, còn đang suy nghĩ chút nữa nên nói với Tống Nhĩ Giai chuyện này như thế nào.

Xe rẽ vào cổng khu dân cư, một bóng người quen thuộc bỗng dưng lọt vào tầm mắt.

- -------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play