"Tôi không biết, cũng không phải là không thể. Để tôi nói cho cậu biết, chị gái tôi đang thực tập ở khu một. Nam bác sĩ trong khoa của họ bị báo cáo lên Ủy ban Y tế và Sức khỏe dưới tên thật của vợ, nói anh ta ngoại tình và có qua lại lợi ích với người đại diện y tế đấy... Ôi, chắc cậu cũng nghe qua câu chuyện này rồi đúng không?"
"Tất nhiên, tôi đã ăn qua quả dưa này rồi. Tất cả sinh viên và giảng viên trong khoa y tế cũng ăn đấy. Bác sĩ kia giải quyết thế nào? Có bị đình chỉ không?"
"Tôi không biết, cũng không để ý đến chuyện sau này..."
"Hỏi cái gì cậu cũng không biết. Quên đi, đừng nói nữa, đi thôi, phải đem mạch máu cho khoa xét nghiệm nữa, cố vấn bảo sáng mai chúng ta sẽ tập hỏi lịch sử bệnh đấy."
Mọi người trong bệnh viện đều rất bận rộn, toàn là người nhất thời hóng hớt vài ba phút, nên thường bị thu hút bởi những tin đồn kỳ quái hoặc bùng nổ, sau đó bàn luận vài câu, khi qua đi rồi thì lại vứt lên chín tầng mây.
*
Tòa nhà hành chính của bệnh viện nằm ở phía sau bên phải của tòa nhà bệnh khu đóng. Có tổng cộng bốn tầng, trong đó, ba tầng được sử dụng làm văn phòng giảng dạy và nghiên cứu để đào tạo sinh viên y khoa về hoạt động của ba kỹ năng lâm sàng cơ bản. Tầng 4 dành cho phòng y tế, phòng giáo dục, phòng tranh chấp, phòng nhân sự, phòng hành chính.
Phòng Thanh tra giám sát kỷ luật chịu trách nhiệm giám sát y đức của bệnh viện, các dự án cơ sở hạ tầng, đấu thầu thuốc và trang thiết bị nằm ở cuối hành lang tầng 4. Cạnh Khoa khám bệnh, hai vị chủ nhiệm khoa đang cùng uống trà và nói chuyện phiếm.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm khoa giám sát, khói thuốc lượn lờ trên bàn trà. Chủ nhiệm khoa giám sát ngồi trên sô pha, ấn tàn thuốc vào gạt, đầu mũi phun ra hơi thở trắng phau, thong thả ung dung nói:" "Tại sao không báo cáo người khác mà lại đi báo cáo cô? Phong cách sống của cô thật sự có gì đó không ổn sao?"
Mùi khói thuốc và hương trà trong phòng làm việc hòa vào nhau, điều hòa trong phòng được bật thấp. Nguyễn Trinh đứng trước bàn trà, cơ thể lạnh ngắt.
—— Là bức ảnh mà cô và Tống Nhĩ Giai tay trong tay, ảnh cô và Tống Nhĩ Giai thân mật ôm nhau, và ảnh Tống Nhĩ Giai hôn lên má cô...
Thấy cô không trả lời, trưởng khoa nhíu mày, trừng mắt, cất giọng nghiêm nghị:" Tôi biết các bạn trẻ yêu thích theo đuổi những xu hướng nào, nên cái gì nên làm, cái gì không nên làm, lòng mình phải hiểu rõ!"
Nguyễn Trinh nghe xong, lập tức ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta, mặt không đổi sắc, cố gắng giải thích:" Trưởng khoa, chuyện này quá buồn cười. Thứ nhất, tôi và cô gái trong ảnh chụp không phải là đồng tính luyến ái, mà là bạn bè, đây cũng là những hành động bình thường giữa bạn bè với nhau. Lúc Nhĩ Giai còn học trung học, mối quan hệ của tôi và em ấy tương đối tốt. Vào năm cuối cấp 3, tôi cũng làm gia sư cho em ấy. Thứ hai, về góc độ pháp lý, người báo cáo nặc danh này đã theo dõi và chụp lén chúng tôi, bịa đặt, xuyên tạc mối quan hệ này, vu khống, xâm phạm quyền riêng tư của tôi. Tôi có thể trình báo với cơ quan cảnh sát."
Giám đốc bộ phận y tế bên cạnh chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong văn phòng. Lúc nghe xong câu nói của Nguyễn Trinh, ông ta lập tức dừng lại, nói với trưởng khoa giám sát:" Đúng vậy, trước khi Phó viện trưởng Tống qua đời, bà ấy là người cố vấn chính của Tiểu Nguyễn và là mẹ của cô nhóc Nhĩ Giai kia. Tôi là người đã nhìn thấy cô nhóc Nhĩ Giai kia lớn lên. Lúc còn nhỏ, mỗi lần gặp tôi, con bé đều gọi chú. Mẹ con bé đã mất vài năm rồi, sau khi Tiểu Nguyễn trở về, tôi còn đặc biệt dặn dò sau này Tiểu Nguyễn phải chăm sóc cho con bé thật tốt nữa. Mối quan hệ của cả hai tốt đẹp như chị em ruột vậy, việc hai cô gái nắm tay và ôm ấp nhau là lẽ thường tình, sao có thể là mối quan hệ không chính đáng được đề cập trong lá thư báo cáo đó được?"
Ông ta lại hỏi Nguyễn Trinh:" Có phải bệnh nhân nào có thành kiến với cô không?" Ông ta chỉ chỉ vào đầu mình:" Những người đến bệnh viện của chúng ta khám, não bộ thường không được bình thường đâu."
"Hai người đừng có lắc lư nữa, ngồi xuống uống trà đi." Nhìn thấy trưởng khoa y tế che chở cho Nguyễn Trinh, trưởng khoa giám sát cũng dịu đi đôi chút:" "Bộ phận của chúng tôi là nơi đầu tiên nhận được loại thư báo cáo này, cho nên mới bảo Tiểu Nguyễn đến giải thích tình hình."
Không phải Phòng giám sát chưa bao giờ nhận được lá thư nặc danh báo cáo nào. Chuyện này cũng chẳng có gì mới lạ cả. Việc ăn hoa hồng, quan hệ nam nữ không chính đáng, đời tư vô kỷ luật, ngoại tình và bạo lực gia đình... Nặc danh gửi đến, bệnh viện vẫn có thể xử lý những chuyện đáng xấu hổ này trong nội bộ. Nhức đầu nhất là những người này sẽ làm dậy sóng dư luận khi tên tuổi bị công khai, chưa kể đến việc tổn hại uy tín của bệnh viện, còn được cơ quan giám sát cấp cao chú ý nữa.
Trưởng khoa hỏi:" Tiểu Nguyễn, hiện tại cô đang sống cùng Tiểu Tống à?"
Nguyễn Trinh gật đầu nói:" Sau khi tốt nghiệp, Nhĩ Giai làm việc tại cục X quận Phân Hải. Bố em ấy vẫn luôn ở nước ngoài, sau khi mẹ qua đời, người thân của em ấy cũng ít khi đến quận Phân Hải. Sống một mình tại thành phố rất không an toàn, nên em ấy muốn tìm người thuê nhà, vừa hay tôi cũng về lại thành phố Giang Châu, lại là người quen, nên nghĩ cả hai có thể lo cho nhau một chút, vì vậy đã dọn đến ở cùng một nơi."
Lý do này rất hợp lý, không thể bắt bẻ điểm nào.
Trưởng khoa trầm ngâm một lúc rồi nói:" Theo tôi thấy, Tiểu Nguyễn, có khả năng cô đã đụng chạm đến bệnh nhân hoặc người nhà của họ rồi, nên họ cố ý trả đũa. Bây giờ môi trường bác sĩ - bệnh nhân không còn như xưa nữa. Cô làm việc trong bệnh viện, còn là Đảng viên, cán bộ thì nhất định phải chú ý đến lời nói, việc làm của mình trong công việc và cuộc sống. Cô cũng nên chú ý đảm bảo an toàn cá nhân mỗi khi đi làm và tan tầm, nếu thấy tình hình không ổn, cứ báo cho cảnh sát xử lý nhé."
Tát một cú, rồi lại cho một quả táo ngọt.
Trước trách cứ, sau trấn an, đều là phương thức nói chuyện thông thường của lãnh đạo.
Ba người trao đổi ngắn gọn bên bàn trà trong văn phòng một lúc, thảo luận về cách giải quyết vấn đề. Trong cuộc trò chuyện, trưởng phòng giám sát đã thử nói thêm vài câu. Trưởng bộ phận y tế cũng nói thêm vài câu, Nguyễn Trinh bình thản nói qua loa, nên ông cũng chỉ nói bóng nói gió, quan tâm nhắc nhở Nguyễn Trinh phải chú ý nhiều hơn.
*
Sau khi ra khỏi tòa nhà hành chính, Nguyễn Trinh tháo khẩu trang ra, khẽ cau mày, thở dài một tiếng.
Máy lạnh, mùi trà dần bay đi. Không khí bên ngoài rất oi bức, sau lưng cô túa đầy mồ hôi lạnh, cơ thể lấm lem mùi khói thuốc từ văn phòng giám sát. Cô nâng tay lên, khẽ ngửi tóc, trong mắt ánh lên một chút ghê tởm và cáu kỉnh.
Điện thoại trong túi rung lên vài cái, cô lấy ra để đọc tin nhắn.
Là tin nhắn của Tống Nhĩ Giai.
Tựa như làn gió xuân thổi qua mặt hồ, khiến sự chán ghét tan biến, tâm trạng cáu kỉnh cũng được giải tỏa trong thoáng chốc.
Không rõ nàng đã gửi gì, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của nàng, tâm trạng nặng nề và u ám của cô bỗng tràn ngập niềm vui.
Kết quả bệnh lý đã được công bố, là ung thư phổi giai đoạn I.
Rất sớm, có thể phẫu thuật cắt bỏ. Nếu không tính sai, thậm chí không cần hóa trị sau phẫu thuật.
Trong cái rủi có cái may.
Nhưng những người bình thường vẫn hoảng sợ khi nghe thấy hai từ ung thư. Nguyễn Trinh đi bộ một lúc, rời khỏi tòa nhà hành chính, sau đó gọi cho Tống Nhĩ Giai.
Cô không đề cập đến việc uống trà với bộ phận giám sát vừa rồi, chỉ khẽ an ủi nàng, nói nàng đừng lo lắng về bệnh tình của bà ngoại, còn nói cho nàng biết, tỷ lệ chữa khỏi của giai đoạn đầu rất cao.
Tống Nhĩ Giai phía đầu dây bên kia khẽ vâng một tiếng:" Chị đừng lo cho em. Em đã xem qua tài liệu rồi nên cũng biết, chị tiếp tục làm việc đi, bên này bác sĩ yêu cầu em ký tên và nói chuyện rồi, sau đó sẽ xếp ngày phẫu thuật cắt bỏ."
"Được rồi, cúp máy đi, tối nay chị sẽ đến."
"Vâng, chị cúp đi." Tống Nhĩ Giai có thói quen bảo cô cúp máy trước.
Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười, cúp điện thoại.
Lúc cúp máy, niềm vui cũng tắt lịm, bầu không khí dường như đã trở lại khoảng không ngột ngạt.