Tống Nhĩ Giai biết Nguyễn Trinh có tật thích xen vào chuyện của người khác, nên cũng bước xuống xe cùng cô.
Khi vừa bước ra khỏi xe, nàng đã bị thu hút bởi người phụ nữ bước xuống hàng ghế sau của chiếc Ferrari.
Người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, tuy không nhìn rõ mặt nhưng cử chỉ rất tao nhã.
Nguyễn Trinh thương lượng vài lời với họ, cô gái trẻ bắt đầu nhờ vả:" Hệ thống phanh của xe bọn tôi dường như không hoạt động được nữa. Cô có thể cho bọn tôi quá giang một đoạn được không? Chúng tôi muốn đến làng Ngũ Lí."
Nguyễn Trinh hỏi: "Các cô muốn về thăm họ hàng sao?"
Cách ăn mặc của hai người này không giống như người ở vùng quê.
"Tôi đến từ làng Ngũ Lí, bí thư làng là bố tôi. Còn lão bản..." Cô gái trẻ liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở phía sau. Cô ấy tháo kính râm ra, xin lỗi đám người Nguyễn Trinh vì vụ tai nạn đã làm chậm trễ thời gian của mọi người, sau đó tiếp tục nói:" Tôi không về làng để thăm họ hàng. Tôi cần đến làng Ngũ Lí để quay một vài đoạn phim, các thành viên khác trong đoàn đội cũng đang đợi nên chúng tôi có chút vội."
Sau đó, cô ấy hỏi Tống Nhĩ Giai:" Trông mọi người còn trẻ quá, vẫn đang là học sinh sao?"
Gương mặt của Tống Nhĩ Giai trông rất trẻ, vẫn còn mang hơi thở trẻ trung và non nớt của học sinh, vừa nhìn đã biết đây là người rất giỏi ăn nói.
Khi thấy người phụ nữ xinh đẹp tháo kính râm xuống, Nguyễn Trinh mới nhìn rõ nửa gương mặt của cô ấy. Cô thoáng sửng sốt một lúc, tuy đã nhận ra thân phận của người phụ nữ này, nhưng không hề nói ra cho mọi người biết.
Nghe cô ấy nói chuyện với mình, Tống Nhĩ Giai liền nhìn vào mi mắt thanh tú của cô ấy và trả lời:" Bọn em là sinh viên vừa tốt nghiệp nên muốn đi du lịch tự túc. Chị ơi, trông chị rất quen mắt."
Trông cô ấy giống như một diễn viên trên TV, nhưng nàng không thể nhìn thấy nửa dưới gương mặt của cô ấy vì lớp khẩu trang. Tống Nhĩ Giai không dám nhận định đây là ai.
Người phụ nữ xinh đẹp khẽ mỉm cười:" Chắc là tôi có gương mặt đại chúng thôi."
Lời nói và việc làm của cô ấy vừa khéo léo, vừa khiêm tốn, lại mang theo loại khí chất xuất chúng, rất dễ lấy được niềm tin của người khác.
Tống Nhĩ Giai cười nói: "Nếu gương mặt đại chúng đều như thế này, chắc có lẽ mọi người đều chết mê chết mệt."
Nguyễn Trinh lấy điện thoại di động ra, định vị làng Ngũ Lí và kiểm tra xem đoạn đường có xa không.
Tiểu Võ và những người khác bấm còi, ló đầu ra khỏi xe và hỏi: "Sao vậy?"
Tống Nhĩ Giai nói:" Xe của bọn họ bị hỏng và muốn chúng tôi cho họ quá giang."
Tiểu Võ nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp kia rồi mỉm cười:" Trông hai chị gái này có vẻ cũng không giống người xấu. Trên xe em vẫn còn dư hai chỗ, bọn em cũng không vội, nếu cần thì có thể cho hai người quá giang."
Lư Lị Lị tặng cho hắn ánh mắt xem thường rồi gõ vào đầu hắn:" Anh thấy bọn họ đẹp đúng không?"
"Nếu khởi hành từ đây, có lẽ phải mất nửa tiếng mới đến." Nguyễn Trinh nhìn vào tuyến đường và nói với Tiểu Võ:" Nếu không các em đến quận A để sắp xếp trước đi? Chị và Nhĩ Giai sẽ đưa bọn họ đến làng Ngũ Lí."
Lục Lộ nói: "Đừng, trời xa đất lạ, chúng ta đi cùng nhau sẽ tốt hơn."
Dù có xinh đẹp đến mức nào, cô ấy vẫn là một người xa lạ.
Nguyễn Trinh nói: "Không sao, không xa lắm, thôn cũng không hẻo lánh. Các em đi trước đi, khoảng nửa tiếng sau bọn tôi sẽ chạy theo."
Nói xong, cô liền yêu cầu cô gái trẻ xuất trình thẻ căn cước để kiểm tra và xác minh rằng cô ấy đến từ làng Ngũ Lí, đồng thời cũng cho bọn họ xem thẻ căn cước của bản thân.
Tiểu Võ xung phong nhận việc:" Vậy để em đưa bọn họ đến đấy đi? Năm người cứ đến quận A trước là được."
Tiết trời mùa hè nhiều mây, nắng nhẹ, bầu trời trong xanh dần bị mây đen bao trùm, gió thổi làm cành lá bên đường đung đưa xào xạc.
Hành động của Nguyễn Trinh không phù hợp với tính cách thường ngày của cô, nhưng Tống Nhĩ Giai sẵn sàng tin tưởng cô một cách vô điều kiện.
Hai cô gái lạ mặt lấy đồ cá nhân trên xe rồi theo Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai lên xe. Nguyễn Trinh thay đổi lộ trình định vị và đưa họ đến làng Ngũ Lí.
Sau khi lên xe, cô gái trẻ tự giới thiệu bản thân và nói rằng cô ấy họ Lưu, cứ gọi cô ấy bằng Tiểu Lưu là được.
Tiểu Lưu đã gọi vài cuộc điện thoại và sắp xếp người đến kéo chiếc Ferrari trên đường.
Còn người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở ghế sau không nói nhiều cho lắm.
Nguyễn Trinh tập trung vào việc lái xe nên cũng không nói gì. Chỉ có Tiểu Lưu và Tống Nhĩ Giai trò chuyện cùng nhau suốt chặng đường.
Tống Nhĩ Giai xoay người, tán gẫu cùng Tiểu Lưu ở hàng ghế sau. Nàng cũng thường nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Tiểu Lưu.
Lúc trò chuyện rôm rả, sẽ khó tránh khỏi việc bàn tán về chủ đề vùng miền.
Khi nói về quê quán, Tống Nhĩ Giai do dự một lúc rồi nói:" Em đến từ thành phố Giang Châu."
Tiểu Lưu đến từ làng Ngũ Lí, thành phố N. Người phụ nữ xinh đẹp ở hàng ghế sau liền đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh nói:" Vừa rồi tôi đã cho mọi người xem chứng minh thư. Quê quán tôi ở huyện X, tỉnh S. Sau này, tôi đã đến Giang Châu để học tập và làm việc."
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở hàng ghế sau nói: "Quận X à... Tôi đã từng đến đấy rồi."
Nguyễn Trinh gật đầu và mỉm cười:" Đúng vậy, chị đã đến quê hương của tôi. Chị cũng là một trong những người khởi xướng buổi biểu diễn cứu trợ thiên tai nhiều năm trước. Tôi đã xem qua buổi trình diễn của chị."
Không chỉ phát động buổi biểu diễn từ thiện cứu trợ thiên tai, mà cô ấy còn quyên góp rất nhiều tiền cho quê nhà của cô nhằm giúp chính phủ tái thiết sau thiên tai.
"Cô nhận ra tôi sao?" Người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau có chút kinh ngạc, sau đó tháo khẩu trang ra, khẽ mỉm cười:" Sau khi kết hôn, tôi lùi về sau hậu phương và rất ít khi xuất hiện trước công chúng."
Nguyễn Trinh:" Tôi cũng đã xem bộ phim y khoa mà chị đóng, cũng tình cờ xem được bản tin của chị cách đây không lâu nên cũng có ấn tượng tương đối sâu."
Tiểu Lưu mỉm cười và nói:" Lan lão sư, là fan của chị phải không?"
Nguyễn Trinh cười nhẹ.
Cô không dõi theo minh tinh, cũng không phải là người hâm mộ. Cô chỉ có ấn tượng tốt về nữ diễn viên này và biết ơn những việc tốt mà cô ấy đã làm.
Vì có ấn tượng tốt nên cũng biết rằng cô ấy không muốn tiết lộ thân phận người của công chúng ra bên ngoài, nên Nguyễn Trinh đã không nói sự thật trước mặt mọi người. Thậm chí, cô còn cố tình cắt đuôi đám người Tiểu Võ để đưa cô ấy về làng.
Người phụ nữ xinh đẹp tháo khẩu trang ra. Kết hợp với lời nói của Nguyễn Trinh, Tống Nhĩ Giai chăm chú nhìn cô ấy, vui vẻ nói:" Chị...chị...chị là Lan Chu?"
"Em cũng nhận ra chị sao?" Lan Chu mỉm cười, trông rất nhã nhặn:" Chị còn tưởng rằng người trẻ tuổi sẽ không biết đến chị đấy."
"Sao lại không nhận ra được? Em đã xem qua một vài bộ phim của chị đấy! Bao gồm phim kiếm hiệp, phim thảm họa và phim hài! Kỹ năng diễn xuất của chị thực sự rất tuyệt vời!" Tống Nhĩ Giai phấn khích khoa tay múa chân, sau đó quay cuồng tìm giấy bút khắp nơi rồi đưa chúng cho người phía sau:" Lan lão sư, ký tên cho em đi!"
Lan Chu nhận lấy giấy bút và ký tên của mình lên đấy.
Tống Nhĩ Giai không rụt rè, khi biết được thân phận diễn viên của Lan Chu, nàng liền có hứng bắt chuyện hơn:" Lan lão sư, chị về làng này để đóng phim sao? Gần đây chị đang quay chụp phim điện ảnh gì thế? Em không thấy chị đóng phim mới từ rất nhiều năm rồi."
Trợ lý Tiểu Lưu trả lời giúp Lan Chu:" Là một bộ phim điện ảnh lấy chủ đề về phụ nữ. Nó được quay tại một phim trường ở Quận A. Gần đây, đoàn phim muốn về vùng nông thôn để lấy cảnh, tình cờ nhà tôi cũng ở làng Ngũ Lí tại quận A, nên tôi đã đề nghị mọi người cùng đến đây. Đoàn làm phim đều đã đến đông đủ. Tối hôm qua, Lan lão sư đến thành phố N để đàm phán hợp đồng. Hôm nay, tôi vội vàng chở cô ấy đến đây để quay phim, không ngờ lại lái xe nhanh đến mức tông vào đuôi xe của bạn hai người."
Nguyễn Trinh cười nhẹ và nói: "Không sao đâu, không ai bị thương là tốt rồi."
Dọc đường đi, Nguyễn Trinh và Lan Chu đều nói về việc xây dựng lại quê hương của cô. Còn Tống Nhĩ Giai và Tiểu Lưu chuyện trò về những câu chuyện thú vị trong ngành giải trí.
Đường núi quanh co, Nguyễn Trinh không dám nói quá nhiều. Tống Nhĩ Giai là người nói nhiều nhất, phần lớn thời gian, nàng đều hỏi liên thanh như súng máy.
Khi gần đến làng Ngũ Lí, Tiểu Lưu đã nói với họ rằng 20 năm về trước, làng Ngũ Lí vẫn còn là một ngôi làng hẻo lánh, gần như biệt lập với thế giới xung quanh.
Mười năm trước, một nhà lãnh đạo có tầm nhìn xa của Quận A đã hợp tác với các đoàn làm phim và truyền hình lớn để phân chia một khu vực trong vùng pháp lý và xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình lớn.
Tại thành phố điện ảnh và truyền hình có những công trình kiến trúc cổ kính như tường thành, cung điện, nhà gian, gian hàng. Sau khi đoàn làm phim quay và phát sóng, đã thu hút một lượng lớn du khách đến tham quan địa điểm quay phim du lịch. Sự phát triển du lịch ở quận A cũng thúc đẩy nền kinh tế của các làng xung quanh. Kể từ đó, làng Ngũ Lí đã xây dựng được một con đường xi măng rộng rãi.
Những năm gần đây, kỹ nghệ video ngắn và phát sóng trực tiếp phát triển nhanh chóng. Bí thư làng Ngũ Lí đã dạy dân làng livestream bán rau và trái cây, khiến rất nhiều người trở nên giàu có.
Tiểu Lưu nói:" Bây giờ, những người giàu có trong làng đều đến quận lỵ mua nhà. Thanh niên đi làm thuê bên ngoài, trẻ em được gửi đến quận lỵ học tập. Làng cũng không còn quá nhiều người, chỉ còn lại một số người già và những hộ gia đình có thu nhập thấp."
Khi các nàng đến làng, cũng đã gần giữa trưa, nhưng trời lại nhá nhem tối. Một lúc sau, trời bắt đầu đổ mưa to.
Từ xa, có thể nhìn thấy một vài người đàn ông cao lớn đang đứng đợi trước cổng làng.
Nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy họ đều mang thẻ công tác. Nguyễn Trinh liền đoán rằng đây là nhân viên của đoàn làm phim.
Lúc xuống xe mới biết, không chỉ có nhân viên của đoàn làm phim, mà còn có bố của Tiểu Lưu - bí thư thôn Ngũ Lí và hai ba người dân cũng cầm ô, đứng trước cổng làng để chào đón họ.
Tiểu Lưu nói với bố của mình:" Trên đường xảy ra tai nạn. Cũng may còn có hai người tốt bụng này cho bọn con quá gian đến đây, nếu không chúng con đã phải đứng bên đường để chờ mọi người lái xe đến đón rồi!"
Sau khi đưa bọn họ đến nơi, Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai định chào tạm biệt mọi người, nhưng người dân ở làng Ngũ Lí đã nhiệt tình giữ các nàng lại.
Bí thư Đảng ủy thôn nói với Tiểu Lưu:" Con gái, mưa to quá, mau mời khách ở lại dùng cơm đi! Hôm nay, cô và bà của con sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 100 của mình, mọi người trong làng đều đến nhà chúng ta để ăn cơm đấy!"
Tiểu Lưu làm theo lời của bố mình. Nhưng Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai liền từ chối:" Không được, bạn bè đều đang đợi bọn tôi ở thị trấn."
Tiểu Lưu từng nói chuyện rất vui vẻ với Tống Nhĩ Giai. Cô ấy trực tiếp khoác lấy tay nàng rồi kéo vào làng:" Nào, nào, nếm thử hương vị của quê hương tôi đi. Từ đây đến quận lỵ cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, ăn một bữa cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Tống Nhĩ Giai nhìn về phía Nguyễn Trinh, Nguyễn Trinh liền hỏi nàng:" Em có đói không?"
Tống Nhĩ Giai nói:" Vẫn ổn."
Không phải do nàng đói, chỉ là hiếm lắm mới gặp được diễn viên mà mình yêu thích. Nàng lại là người ham vui và hoạt bát, nên muốn lưu giữ khoảng thời gian này thêm một lúc nữa.
Nguyễn Trinh nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại di động của mình và nói: "Vậy thì chúng ta cứ ở lại dùng bữa, sau đó sẽ khởi hành khi mưa nhỏ lại."
Các nàng lấy một phần đặc sản đã mua ở thành phố N trong cốp xe ra và xem nó như món quà sinh nhật. Bí thư làng liên tục từ chối, cuối cùng cũng phải đành nhận lấy.
Tống Nhĩ Giai xúc động nói: "Vùng quê thật sự rất hiếu khách và giản dị."
Nguyễn Trinh mỉm cười, không nói gì. Cô nhắn tin cho các bạn cùng phòng của Tống Nhĩ Giai để giải thích tình hình và nói rằng cả hai sẽ đến muộn một chút.
Nếu nhà người nào trong làng có tiệc, mặc kệ đấy là tang hay hỉ, thì toàn bộ người trong làng sẽ đến giúp. Dân gian thường gọi phong tục này là "một nhà có việc, trăm nhà giúp."
Ngoài ra, đây còn là sinh nhật trăm tuổi của các cụ già trong làng. Đàn ông, đàn bà, trẻ con trong làng quây quần quanh nhà bí thư để nấu cừu nấu dê, giết mổ gia súc, gà vịt. Sau đó, họ nhờ người nấu ăn ngon nhất làng nấu một nồi lớn để phục vụ hơn 20 bàn ăn.
Các thành viên trong đoàn làm phim cũng được mời đến dùng bữa. Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai được sắp xếp ngồi cùng bàn với Lan Chu và Tiểu Lưu.
Sân được trang trí bằng đèn lồng, nhân vật chính của buổi tiệc mừng thọ ngồi trên ghế của bàn trung tâm. Bốn bề đều là gương mặt tươi cười của nam, nữ và trẻ em.
Từ nhỏ, Nguyễn Trinh đã sống trong thị trấn. Vào kỳ nghỉ đông và hè, cô sẽ về quê sống với ông bà ngoại một thời gian, nên cũng không lạ gì với những bữa tiệc tại vùng quê như thế này.
Trên bàn có thịt có cá, món gì cũng đều có. Tuy rằng phong cách ăn uống không tinh tế như trong khách sạn, nhưng hương vị lại rất tự nhiên và thơm ngon.
Tống Nhĩ Giai đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Nàng ghé vào tai Nguyễn Trinh, khẽ hỏi cô:" Tại sao bàn chúng ta có nam lẫn nữ, nhưng những bàn khác chỉ có đàn ông ngồi, còn phụ nữ lại đứng ăn vậy?"
Nguyễn Trinh lấy điện thoại, mở bản ghi nhớ ra và gõ từng chữ cho Tống Nhĩ Giai xem—
【Bởi vì ở một số vùng quê, phụ nữ không được phép dùng bữa tại bàn. 】
Tống Nhĩ Giai ngẩn người. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy chuyện này, liền cảm thấy phong tục có chút kỳ quái, nên không còn cảm thấy ngon miệng nữa.
Nguyễn Trinh thấp giọng hỏi: " Em có còn nghĩ phong tục dân gian ở vùng quê đơn giản không?"
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay, tôi đã xem qua một hot search rất vô nghĩa trên Weibo. Gần 70% phụ nữ đã học đại học ở tỉnh Giang Tô chỉ có một con. Bọn họ kết luận rằng với việc nâng cao trình độ học vấn của phụ nữ sẽ dẫn đến việc sinh ít con hơn. Tôi nghĩ, có vẻ như bài viết đang ẩn ý rằng phụ nữ không nên có trình độ học vấn cao! Đây còn là do Cục thống kê đưa ra, liệu họ có thật sự nghiên cứu về thống kê hay không? Ở một số vùng quê hẻo lánh, phụ nữ có dân trí không cao, sinh đẻ nhiều, thậm chí không có tư cách để ăn cỗ nữa.
Mọi người nhớ phải chăm chỉ học hành cho thật tốt và lấy được bằng cấp cao để đè chết bọn họ nhé.
- -------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT