Trần Nghiêu bị cái nóng đánh thức, hắn cảm thấy toàn thân nóng ran, khát khô cả cổ họng. Phần thân dưới của hắn sắp nổ tung, còn có người thở hổn hển bên cạnh. Đột ngột mở mắt ra, hắn đang bị một người đàn ông vai rộng eo hẹp ấn xuống, vốn cũng không thích để bản thân phải chịu thiệt, hắn liền xoay người đè người kia xuống.

Người đàn ông có đôi mày rậm, quai hàm cong cong, lúc này dùng ánh mắt sắc bén âm trầm nhìn chằm chằm hắn, nhưng làn da của anh rất trắng, làm dịu đi khí tức hung hãn trên người, trông giống như một chú mèo con hung hãn.

"Cũng đẹp trai đó chứ." Trần Nghiêu mơ màng đánh giá ngũ quan của người trước mặt, thậm chí còn đưa tay sờ soạng mặt người ta, mang theo một chút nhiệt từ cơ thể anh.

"Trần Nghiêu! Cậu dám! "Trần Nghiêu không để ý tiếng quát đầy giận dữ của người đàn ông, cúi người chiếm lấy cảm giác mát lạnh trong miệng anh, lại cảm thấy chiếc sơ mi trắng trên người anh rất chướng mắt, giơ tay xé nát nó, dầu nóng gặp phải nước lạnh, càng trở nên mất kiểm soát.

Sáng hôm sau, Trần Nghiêu phát hiện người bên cạnh trở mình, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại làm bộ như chưa tỉnh. Người đàn ông khó khăn xuống giường, nhặt điện thoại lên, gọi điện thoại dặn dò bên kia đưa quần áo tới.

Lúc sau trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Trần Nghiêu nhanh chóng bò dậy mặc quần áo chạy trốn, lúc này không lo đi, còn đợi đến khi nào, hắn cũng không muốn bị cắt đứt tay chân rồi đưa vào bệnh viện tâm thần.

Nói tới chuyện này, không thể tưởng tượng nổi hắn đã xuyên sách, trở thành bia đỡ đạn giữa tổng tài bá đạo và ảnh đế tình nhân của anh, xuất hiện được trong 500 chữ đầu truyện, bỏ thuốc câu dẫn nhân vật chính công không thành ngược lại bị đánh gãy tay chân đưa vào bệnh viện tâm thần nhận hết tra tấn, mãi cho đến chết cũng không thoát ra được.

Tuy rằng nhân vật chính công cũng bởi vì sự kiện bỏ thuốc lần này mà gặp được người anh yêu nhất cả đời - nhân vật chính thụ Cố Hoài, hai người sau một phen mây mưa liền bắt đầu dây dưa dài đến một trăm vạn chữ, nhưng vì hắn nên giờ cốt truyện đã bị thay đổi.

Hắn đè chính công cả một đêm...

Thật ra thì, hắn có tỉnh táo lại giữa chừng, nhưng cái mông của vị tổng giám đốc tập đoàn Mạnh thị này mẩy quá, hắn không cưỡng lại được. Cơ mà sung sướng chỉ là nhất thời, hậu quả mới chết chắc. Hắn không muốn bị cạo trọc đầu, cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay để đối phó với tình huống trước mắt, chỉ có thể nhân lúc người ta tắm rửa lẻn đi.

"Trần Nghiêu! Cả đêm cậu đi đâu? Không phải bảo cậu chờ tin tức của tôi sao? Vì sao lại tắt máy? "Trần Nghiêu vừa dựa vào trí nhớ chạy về ký túc xá, đã bị người đại diện Lý ca của nguyên chủ mắng cho một trận.

Nguyên chủ lớn lên trong cô nhi viện, bị Lý ca kéo vào giới giải trí, hiện tại gã là ngôi sao tuyến 36 trong giới giải trí, từng tham gia quân dịch, ra mắt cùng với nhóm nhạc nugu, trải qua ba năm phấn đấu vẫn giậm chân tại chỗ.

Trần Nghiêu là người kém tài nhất trong nhóm, để trở nên nổi tiếng, gã ta đã làm rất nhiều chiêu trò và sử dụng nhiều phương pháp tiếp thị khác nhau để thu hút sự nổi tiếng bằng cách dựa vào khuôn mặt có phần giống Cố Hoài, bị fan của Cố Hoài đem lên hot search chửi cho. Đã thế, gã còn bắt nạt người mới, chơi xấu những tên tuổi lớn trong các hoạt động khác nhau, đánh người chửi bậy,... Tuy tiếng xấu đồn xa, nhưng cũng không thể phủ nhận được độ nổi tiếng của gã rất cao.

Hôm qua là ngày tan rã của nhóm nugu đó, Trần Nghiêu bị chấm dứt hợp đồng, và con đường cuối cùng trong ngành giải trí cũng bị chặn, nguyên chủ buộc phải nghĩ cách khác, tìm một kim chủ đẹp trai để hỗ trợ gã.

Vì vậy, gã đến khách sạn lớn nhất thành phố A gặp Mạnh Đình Thâm. Một tháng trước, hai người gặp nhau hai lần, một lần nguyên chủ trở lại cô nhi viện thăm viện trưởng, Mạnh Đình Thâm đi quyên góp tiền. Một lần khác là trong WC của khách sạn, nguyên chủ muốn đuổi việc lão mập đầu trọc đánh gã, Mạnh Đình Thâm giúp hắn hoàn thành, nguyên chủ cũng vì chuyện này mà bị đuổi việc.

Nguyên chủ nhanh chóng cải trang thành bồi bàn, bỏ thuốc vào nước, cũng nghiến răng nuốt xuân dược hòa với rượu, không ngờ thân thể dị ứng với nó, Trần Nghiêu chết một cách rẻ mạt.

"Điện thoại hết pin tự động tắt máy." Trần Nghiêu lấy điện thoại từ trong túi quần ra bấm vài cái, điện thoại vẫn không phản ứng, chắc là hết pin.

Lý ca đỡ trán thở dài nói, "Quên đi, lần sau đừng để như thế nữa."

"Anh Lý tìm em có việc gì sao?" Trần Nghiêu vừa hỏi vừa lấy một miếng bánh mì yến mạch trong tủ lạnh, bóc ra ăn, làm quần quật cả đêm nên bụng hắn réo lên biểu tình.

Lý ca nhìn thoáng qua thanh niên bị ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, cho dù quần áo nhăn nhúm cũng không che được vẻ đẹp trai của hắn, khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi cao và đôi mắt sâu thẳm, tất cả đều nói lên vẻ đẹp trai rắn rỏi của người đàn ông đó. Đáng tiếc hắn cứ nhất quyết bắt chước ảnh đế, người có phong thái dịu dàng, trắng trẻo thanh tú, mặt búng ra sữa.

Hai người vốn phong thái khác nhau, Trần Nghiêu nhất định phải đánh phấn nền trắng thật dày trên mặt, lại còn để kiểu tóc của idol nam, vẽ hổ không thành chó phản loại, mỗi ngày đều bị fan của Cố Hoài đuổi đánh.

Nhưng ai bảo anh có trái tim của một người mẹ làm gì, cho dù Trần Nghiêu thích làm yêu làm quái, nhưng cũng là anh kéo vào giới giải trí, giới giải trí này khó vào dễ ra. Lúc ấy Trần Nghiêu gian nan như vậy mới ra mắt thành công, anh cũng không thể giương mắt nhìn hắn cứ rời đi như vậy, "Tôi tìm cho cậu một công việc, có muốn làm không?"

Uầy, nguyên chủ thế mà còn nhận được công việc? Không phải các thương hiệu lớn đều đã đưa gã vào danh sách đen từ lâu rồi sao? Lý ca vậy mà còn có thể tìm được việc cho hắn, Trần Nghiêu không thể không bội phục, "Việc gì thế? Nhiều tiền không?"

Lời muốn thốt ra, Lý ca lại nuốt trở về, do dự muốn nói lại thôi, "Tiền đương nhiên không thể thiếu, nhưng chính là..."

Đây là lần đầu tiên Trần Nghiêu thấy Lý ca khó xử, hắn không khỏi tò mò hỏi, "Chính là cái gì?"

Lý ca ngẫm nghĩ chút rồi nói: "Chính là một bộ phim truyền hình cẩu huyết cho cậu làm nam chính, máu chó đầy trời, hơn nữa cậu còn là diễn viên có danh tiếng nhất trong tất cả các diễn viên trong phim. Lợi thế của nó là bộ phim sẽ được phát sóng trên đài địa phương."

Trần Nghiêu đương nhiên không ghét bỏ, "Thế này không phải rất tốt sao! Em nhận."

"???"

Trần Nghiêu thực sự đồng ý? Lý ca kinh ngạc, Trần Nghiêu không nổi tiếng, kỹ năng diễn xuất cực tệ, nhưng công việc lại kén cá chọn canh, không nổi tiếng không nhận, không phải chế tác lớn không nhận, lo lắng kéo thấp đẳng cấp nhóm của hắn, một năm cũng chỉ có hai ba thông báo, dựa vào lương cơ bản công ty đưa, thiếu chút nữa ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Lần này lại vui vẻ chấp nhận, Lý ca hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề mà nghe lầm, anh xác nhận với Trần Nghiêu lần nữa, "Cậu đồng ý luôn hả?"

Trần Nghiêu nhướng mày, "Ừ. Nếu không thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn rời khỏi làng giải trí chuyển gạch*?"

Chuyển gạch: Mình tìm hiểu được là nó mô tả công việc khó khăn và không kiếm được nhiều tiền, nhưng bạn phải làm như vậy.

Lý ca đột nhiên cảm thấy đứa con mà anh nuôi đã lớn khôn, hiểu chuyện, biết mẹ già vất vả, cuối cùng cũng bằng lòng chủ động kiếm ăn, anh vui mừng vỗ bả vai Trần Nghiêu, cảm khái nói, "Công ty tuy hủy hợp đồng với cậu nhưng tôi vẫn ở đây, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp công việc, hy vọng đến lúc đó cậu không ghét bỏ."

Trần Nghiêu nở nụ cười, ngạc nhiên nói, "Sao có thể, em biết anh Lý vẫn luôn giúp đỡ em, là lỗi của em, từ nay về sau em sẽ cố gắng không phụ kỳ vọng của anh nữa."

"Ngày hôm qua sau khi bị hủy hợp đồng, cậu thật sự thay da đổi thịt rồi, sau này cứ giữ thái độ như thế thì tốt biết mấy."

Cũng không phải là đổi thành một người khác sao, Trần Nghiêu không nói gì thêm, đối với kiếm tiền hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú, nguyên chủ hiện tại trong tay chỉ có ba nghìn tệ, chỉ đủ cho hắn sống trong một tháng, hiện tại hắn cần phải kiếm tiền gấp.

Lý ca từ trong cặp công văn lấy ra một quyển sổ đưa cho hắn, "Đây là hợp đồng, sau khi cậu ký tên xong anh giúp cậu chuyển giao cho đạo diễn, quyển còn lại là kịch bản, anh đã bàn bạc xong với bọn họ, ba ngày sau bọn họ sẽ cho người tới đón cậu, đến lúc đó biểu hiện thật tốt, cho dù là phim cẩu huyết tám giờ đi nữa cũng phải có thái độ đàng hoàng."

"Cảm ơn anh Lý, chờ thù lao đóng phim tới tay sẽ mời anh ăn cơm." Trần Nghiêu ngoan ngoãn nhận hợp đồng ký tên rồi trả lại cho anh, kịch bản đặt ở trên bàn, hắn nhìn quanh ký túc xá khó xử," Anh Lý, em hủy hợp đồng với công ty rồi còn có thể ở lại đây chứ? Bây giờ em vẫn chưa tìm được chỗ ở."

Đây là ký túc công ty cho nhóm thuê để ở, việc chấm dứt hợp đồng không chỉ lấy lại tất cả tài nguyên, ngay cả trợ lý cũng bị gọi đi trước một tháng. Tiền thuê nhà ở đây sắp đến hạn, các thành viên khác cũng đã dọn đi sớm, còn Trần Nghiêu ở lại một mình, nếu không trả tiền sẽ phải dọn ra ngoài ngay lập tức.

Lý ca liếc hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm, "Mặc dù đồng đội của cậu đã đi rồi, nhưng chả nhẽ anh không hiểu cậu sao, anh đã trả tiền thuê nhà nửa năm cho cậu rồi, cứ yên tâm sống ở đây đi."

Trần Nghiêu vui mừng chạy tới ôm anh, "Cảm ơn anh Lý, anh quả thực là cha mẹ tái sinh của em, thành công rồi em nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt."

"Ha ha, cậu cứ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi nói sau." Anh Lý ghét bỏ đẩy người ra," Trên người cậu có mùi gì ý, hôi chết đi được."

Trần Nghiêu cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, mùi rượu và mùi hoa thạch nam, bỗng nhiên nhớ tới mùi trúc nhàn nhạt trên người Mạnh Đình Thâm, trong lòng nóng lên, vội vàng nói sang chuyện khác, "Bộ phim này đại khái phải quay bao lâu?"

Lý ca nhớ tới ngày hôm qua đạo diễn kịch cẩu huyết nói với anh, anh thành thật trả lời, "Nhiều nhất hai tháng, phim truyền hình cẩu huyết hiện đại sản xuất sẽ không vượt qua ba tháng, không cần lồng tiếng hậu kỳ và hiệu ứng đặc biệt, chỉ cần mỗi tập phim đều tràn ngập máu chó, bộ phim xem không cần dùng não sẽ nhanh chóng hoàn thành."

"Dùng thoại của diễn viên luôn sao? Đoàn làm phim này nghèo vậy à?" Trần Nghiêu chưa bao giờ tiếp xúc với diễn xuất, nghĩ dù sao kỹ năng diễn viên chính cũng chỉ như vậy, nhưng ít nhất còn có phối âm hỗ trợ trau chuốt, lần này chỉ sợ hắn còn tệ hơn diễn viên chính.

Lý ca sâu kín nhìn hắn một cái, buồn bực nói, "Còn không phải bởi vì đoàn làm phim mời cậu, phần lớn kinh phí đều là thù lao đóng phim của cậu sao."

Trần Nghiêu sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đạo diễn đánh giá cao diễn xuất của hắn?

"Xì! Tổ sản xuất nhỏ không có tiền mời người khác nổi tiếng hơn, cậu là diễn viên cùng cấp rẻ nhất, đạo diễn còn khóc đòi mẹ tìm anh, cầu xin anh thuyết phục cậu vào đoàn."

Lý ca nhẫn tâm phá vỡ ảo tưởng của Trần Nghiêu, anh hừ lạnh nói: "Cũng may phim truyền hình máu chó không cần kỹ năng diễn xuất. Vì tăng độ nổi tiếng, đạo diễn mới cắn răng mời cậu."

Trần Nghiêu nghi hoặc hỏi, "Bỏ ra nhiều tiền vậy để mời em chỉ vì sự nổi tiếng, nếu anh ấy biết rằng em sẽ không chỉ có kỹ năng diễn xuất kém mà còn khiến tâm huyết bị mắng chửi thảm hại, anh ấy có hối hận không nhỉ?"

Lý ca lắc đầu, "Không, hắn còn hận không có người mắng hắn, điều này chứng minh hắn quay phim vẫn có người xem."

Vậy tâm nguyện của anh ta thật đúng là thấp kém...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play