Bách Đoan Hoảng hơi nghi ngờ cầm lấy đạo điẻn, sau đó hắn cũng giống như Bách Đoan Kỳ đặt đạo điển lại lên bàn, “Cái này cũng không thể nói là giả, mà là hoàn toàn không có.”
      Bách Đoan Phục vội vàng tiến lên một bước, trực tiếp mở đạo điển trên bàn ra, trang thứ nhất, trang thứ hai…
      Khi Bách Đoan Phục phát hiện bộ đạo điển này hoàn toàn trống không, sắc mặt cực kỳ khó coi.
      “Phục Nhi, ngươi thật sự đã mở đạo điển ra rồi sao, bên trong có cái gì?” Bách Đoan Kỳ hỏi lại lần nữa.
      Bách Đoan Phục khẳng định, “Đúng vậy, ta thật sự đã mở đạo điển ra, bên trong thật sự có công pháp, dòng đầu tiên là…”
      Bách Đoan Phục há miệng, bỗng nhiên quên mất dòng đầu tiên trong “Đệ Nhị Đạo Điển” là gì.
      Bách Đoan Kỳ thở dài, “Xem ra Phục Nhi thật sự đã lấy được bộ “Đệ Nhị Đạo Điển” thật, nếu không thì không có khả năng ngay cả một hàng chữ cũng không thể nhớ nổi như vậy. Chỉ khi nào bản gốc “Đệ Nhị Đạo Điển” xuất hiện, những bản khác mới có thể đột ngột biến mất nội dung…”
      Nói đến đây, Bách Đoan Kỳ cũng cảm thấy không đúng. Nếu như là bản tàn thiên, vậy thì cũng sẽ không biến mất mới đúng. Mà bản Bách Đoan Phục lấy chính là bản “Đệ Nhị Đạo Điển” gốc, như thế thì sao có thể biến mất được? Đây chính là chỗ mâu thuẫn.
      Bách Đoan Phục nói, “Thái Thượng trưởng lão, gia chủ, ta lấy được chính là bản “Đệ Nhị Đạo Điển” gốc. Bây giờ “Đệ Nhị Đạo Điển” biến mất, khả năng duy nhất là xuất hiện một bản “Đệ Nhị Đạo Điển” có cấp độ cao hơn bản đạo điển mà ta lấy được.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play