Trong một góc khác của vòng tay có một phong thư, nếu như không phải trên phong thư có viết tên của Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố cũng không động đến, chỉ cho rằng đó là đồ mà Liễu Ly để lại, cất ở một bên.
      Lam Tiểu Bố lấy phong thư ra ngoài, sau đó mở ra, lấy một tờ giấy viết thư vô cùng tinh xảo ra đọc. Nội dung trên tờ giấy cũng không có gì nhiều.
      “Tiểu Bố đại ca, sau khi ngươi lấy được phong thư này, chắc ta cũng đã chết rồi.
      Không nên cảm thấy kỳ lạ vì sao ta lại gọi ngươi như vậy, sau khi ta rời khỏi Tây Côn Lôn phái rồi, ta mới biết ngay cả một người bạn ta cũng không có.
      Ta cưỡng ép tìm cho mình một người bạn, đó chính là ngươi. Nếu như đã là bạn, ta gọi ngươi là Tiểu Bố đại ca cũng là chuyện đương nhiên. Ta nghĩ, có lẽ ngươi sẽ không xem ta là bạn của ngươi, nhưng trong khoảng thời gian ta rời khỏi Tây Côn Lôn phái này, ta nghĩ lại, nếu như có người nào có thể là bạn của ta, vậy thì cũng chỉ có một mình ngươi…”
      Trong lòng Lam Tiểu Bố thầm than, nhìn bề ngoài Liễu Ly là một người kiêu ngạo, nhưng thực tế có lẽ nàng sống rất mệt mỏi. Người ta chỉ nhìn thấy sự kiêu ngạo của nàng mà lại không nhìn thấy được sự yếu đuối của nàng.
      Nàng cao cao tại thượng, nhưng ngay cả một người bạn có thể nói chuyện cũng không có. Có lẽ đến lúc nàng rời khỏi Tây Côn Lôn phái, nàng mới nhận thức được sự bi ai của mình.
      “Tiểu Bố đại ca, ban đầu khi ở phường thị Mưu Bắc, ngươi nói ta là một nữ nhân không biết xấu hổ, lúc đó ta còn không để bụng chuyện đó. Sau khi ta rời khỏi Tây Côn Lôn phái rồi, ta mới phát hiện ta đúng thật là không biết xấu hổ. Nhưng ta chưa bao giờ muốn làm một nữ nhân không biết xấu hổ, ta là một nữ nhân, ta cũng cần mặt mũi.
      Đồ của ta đều để lại cho tông môn, lúc ta rời khỏi tông môn, lại bị tông môn truy sáy, sư tỷ đã thả ta đi… Một mình ta đến Ám Loan chiểu, ở chỗ này ta cũng giống như vô số tu sĩ ở tầng dưới chót, vì sinh tồn mà giãy dụa. Ở Ám Loan chiểu, cuối cùng ta cũng hiểu những gì ngươi nói là đúng, ta quả thật là một nữ nhân không biết xấu hổ. Ta cứ nghĩ nhưng chuyện không công bằng, là những chuyện vô cùng bình thường, chỉ bởi vì ta là đệ tử truyền thừa của Tây Côn Lôn phái, ta không nhìn thấy bọn họ đang giãy dụa sinh tồn trong gian khổ, chỉ luôn cảm thấy chuyện mình làm là đúng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play