Với kinh nghiệm của Tần Kình Thiên, lĩnh vực đại đạo của hắn ta mở rộng, cầu vồng liệt giới Lạc Nguyên Đao đánh ra, cho dù đối thủ có là bước đại đạo thứ tám, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó. Lam Tiểu Bố này hắn ta biết, là một gia hỏa rất mạnh, nhưng mà có mạnh đến đâu, bây giờ không có Mạc Vô Kỵ giúp đỡ, đứng trước cầu vồng liệt giới của hắn ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ. Đây là vì hắn ta đã cố gắng coi trọng Lam Tiểu Bố thêm mấy phần, trên thực tế, nếu như Lam Tiểu Bố có thể tự vệ được đã vượt xa chín phàn chín bước đại đạo thứ bảy rồi.
      Nhưng trên thực tế, Tần Kình Thiên cho rằng Lam Tiểu Bố lui lại thì chẳng những không lui lại, mà còn cuốn lĩnh vực của mình lên, đồng thời Trường Sinh Kích cũng đánh tới.
      Thần thông trường đao của Tần Kình Thiên vừa đánh ra, Lam Tiểu Bố đã biết, thực lực của người này tuyệt đối không thua bước đại đạo thứ tám bình thường, quả thật là một cường giả trong cường giả. Nếu như chờ gia hỏa này bước vào bước đại đạo thứ tám, thật sự chưa chắc mình có thể ngăn chặn được đối phương.
      Vì thử Tần Kình Thiên này có bao nhiêu bản lĩnh, thậm chí Lam Tiểu Bố còn không kích phát trận pháp đã bố trí ở trên Thất Giới Thạch. Sở dĩ Tần Kình Thiên dám bước chân lên Thất Giới Thạch, đó là vì Tần Kình Thiên hoàn toàn không sợ bất cứ Khốn Sát Trận nào của Lam Tiểu Bố, đó là vì Tần Kình Thiên tự tin về TRận Đạo của mình. Trên thực tế, Lam Tiểu Bố biết rất rõ, nếu như hắn dùng đến Trận Đạo vây khốn Tần Kình Thiên, thực lực bây giờ của Tần Kình Thiên sẽ yếu đi hơn sáu phần.
      Trường Sinh Kích cuốn lên không phải là sát thế đầy trời, mà là một ánh tà dương sắp lặn xuống. Ở trong hư không mênh mông, đột ngột có thêm cái tà dương này, khiến cho toàn bộ hư không tăng thêm một tràng cảnh bi thương.
      Trước cái tà dương này, âm thanh sát phạt mà trường kích cuốn lên giống như tiếng đạo âm của từng mũi tên, những mũi tên này đều kéo Tần Kình Thiên vào trong hồi ức xa xưa. Tiếng vang vọng của quê hương trong ánh tà dương, lại dường như đột ngột có thêm tiếng sông chảy ngang qua, nhìn thấy bóng tà dương phản chiếu bên dưới dòng sông kia, lắng nghe từng giọng nói quê hương, khiến Tần Kình Thiên dần chìm trong hồi ức xa xưa của mình…
      Đã nhiều năm như vậy, nếu như không có tàn ảnh trời chiều này, không phải cái âm thanh đìu hiu đứt ruột này, Tần Kình Thiên hắn ta đã sớm quên đi những chuyện đã qua, quên đi những lý tưởng lúc trước…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play