Nguyên thần Tòng Ngang có chút run rẩy, nếu như có thể mắng, hắn ta đã sớm chửi ầm lên rồi. Cái gì cũng muốn hỏi mình, còn hỏi sau khi giết mình rồi người khác có biết hay không, đúng là quá uấ tức mà.
Nhưng mà cho dù là như vậy, hắn ta cũng không thể không trả lời, “Nếu như đạo hữu giữa lại một tia hồn phách cho ta luân hồi, hồn phách của ta vẫn giữ được vết tích lạc ấn của Hoàn. Nếu khiến ta thần hồn câu diệt, vậy thì Hoàn chắc chắn sẽ biết.”
“Rất tốt.” Sau khi Mạc Vô Kỵ nói xong thì đập một bàn tay ra.
Nguyên thần Tòng Ngang lập tức sụp đổ, nhưng mà Mạc Vô Kỵ vẫn giữ lại một tia hồn phách cho hắn ta đi luân hồi, còn về ký ức luân hồi, cái này thì Mạc Vô Kỵ không chút do dự xóa bỏ. Loại gia hỏa tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật này đi luân hồi, sao có thể để hắn ta giữ lại ký ức chứ?
“Vô Kỵ, ngươi nói cái Khai Thiên Phiên này có khi nào chính là Bàn Cổ Phiên của Hồng Quân hay không?” Lam Tiểu Bố hỏi..
Hắn không dám lấy Khai Thiên Phiên ra, lỡ như lời Tòng Ngang nói là sự thật, một khi cái Khai Thiên Phiên này dung hợp với cán cờ, vậy thì sẽ nhanh chóng tan rã.
Mạc Vô Kỵ cũng cất cái búa lớn đi, trầm ngâm một lát rồi nói, “Ta nghĩ cũng có khả năng đó. Bàn Cổ Phiên cũng là một loại bảo vật khai thiên tích địa, chỉ là cấp bậc Bàn Cổ Phiên có phải hơi thấp rồi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT