Đương nhiên, còn những trận văn kia, nghe nói những trận văn này là trận văn truyền tống, cũng là trận văn rời khỏi Tần Thiên Cổ Đạo. Chỉ là mỗi trận văn sẽ truyền tống đến một vị trí khác nhau, cụ thể còn phải hỏi chủ nhân của dịch trạm này.”
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Ngươi cảm thấy nơi này có người chủ quản sao?”
Rất rõ ràng, không biết Tần Thiên Cổ Đạo đã xảy ra vấn đề gì, đã không còn người quản lý nữa.
“Tiểu Bố, vừa rồi ta đã hỏi rồi, nơi này có truyền tống trận đến Hỗn Độn Hà. Còn người quản lý ở đây, đã sớm rời khỏi dịch trạm rồi.” Mạc Vô Kỵ đi tới nói.
“Vậy được rồi, bây giờ chúng ta có thể truyền tống khỏi nơi này.” Tề Mạn Vi không nhịn được nói, ở cái Tần Thiên Cổ Đạo này, chỉ chớp mắt đã mấy trăm năm, nàng rất mệt mỏi rồi. Đi đường ở chỗ này, còn không bằng cùng Lam Tiểu Bố tìm kiếm một nơi định cư.
Lôi Đình Thánh Nhân thật sự không nhịn được, hắn ta cười khổ nói, “Nếu như có thể truyền tống rời khỏi nơi này, ngươi cảm thấy ở đây có thể còn lại bảy mươi, tám mươi người sao?”
Lam Tiểu Bố cười ha ha, “Vậy thì cũng chưa chắc, lỡ như chúng ta có thể rời đi được thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT