Mặc dù Trang Ung Tử lên lầu hai, nhưng mà Mạc Vô Kỵ không để ý, hắn vẫn tìm một nơi ở lầu một ngồi xuống. Hắn có Trữ Thần Lạc, người khác không dám mở rộng thần niệm, không có nghĩa là hắn không thể mở rộng thần niệm.
Suy nghĩ của Mạc Vô Kỵ là, chờ sau khi Trang Ung Tử rời đi, nghĩ cách xử lý con hàng này. Không có thực lực Tạo Hóa Thánh Nhân, suốt ngày còn làm màu đuổi giết hắn. Có một ít lợi tức có thể sớm thu, vì sao phải kéo dài chứ.
Cho nên sau khi Trang Ung Tử tiến vào phòng bao, thần niệm từ Trữ Thần Lạc của Mạc Vô Kỵ lập tức tiến vào phòng bao của Trang Ung Tử.
Cách Mạc Vô Kỵ không xa, có vài người đang bàn luận về bảo vật đỉnh cấp trong Hạo Hãn, trừ Thất Giới Thạch mà hắn đã biết ra, trong đó còn có Bất Diệt Chùy và Quang âm Luân. Trong lời bàn tán của mấy tên tu sĩ này, Một chùy của Bất Diệt Chùy đánh xuống, có thể phá nát một phương vũ trụ.
Với lời bàn luận về Quang âm Luân, Mạc Vô Kỵ cũng không để ý, ai cũng biết Quang âm Luân là bảo vật Khai Thiên, đồng thời món bảo vật này còn là đồ của Thiên Địa Thánh Nhân. Nếu như hắn ta không biết Quang âm Luân là đồ của Thiên Địa Thánh Nhân, hắn cũng không thể xuất hiện ở Vĩnh Sinh chi thành.
“Ai, nếu như có thể nhìn Bất Diệt Chùy một chút, chỉ cần cảm nhận đạo vận trong đó, ta cũng thỏa mãn.” Một tên nhất chuyển Thánh Nhân thở dài, trong giọng nói ẩn chứa ao ước.
Nữ tử bên cạnh khinh thường nói, “Thôi đi, ở Thiên ĐỊa chi thành, tất cả mọi người ngày nào cũng nhìn Quang âm Luân, nhưng có mấy người có thể cảm ngộ được đạo vận Quang âm Luân chứ? Cho nên có cho ngươi nhìn, với chút tu vi đó của ngươi, không cảm nhận được cái gì đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT