Luân Hồi Thánh Nhân biến sắc, nàng vừa định vươn tay ra, đã thấy đạo quyển Luân Hồi đang lơ lửng bên cạnh mình đã bị Nặc Nhất Sinh cuốn đi.
      Luân Hồi Thánh Nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Nặc Nhất Sinh, nàng chưa hề nói nhảm một chữ nào. Giờ phút này đạo vận trên người nàng đã bắt đầu tán loạn, cộng thêm đạo vận Trớ Chú trên người, giờ phút này nàng đã không có chút năng lực phản kháng nào. Cho dù là thông qua hình ảnh trong thủy tinh cầu, Lam Tiểu Bố cũng có thể cảm nhận được loại khí thế ăn mòn đạo tắc kia.
      Nặc Nhất Sinh cầm đạo quyển Luân Hồi, tay có chút run rẩy, giấc mơ lấy được đạo quyển này, vậy mà đã thành sự thật.
      “Vì sao không cầu xin thế? Có lẽ ta sẽ không giết ngươi.” Nặc Nhất Sinh hít vào một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, đồng thời bỏ đạo quyển Luân Hồi vào trong thế giới của mình…
      Luân Hồi Thánh Nhân bình tĩnh nhìn Nặc Nhất Sinh, “Nói cho ta biết, làm sao ngươi có thể khiến ta cảm thấy ngươi không có ác ý? Còn nữa, làm sao mà ngươi có thể lấy được Khô Thánh Đằng? Loại vật này một giới chỉ có thể tìm được một gốc.”
      Sau khi cảm thấy mình đã trúng độc Khô Thánh Đằng, Luân Hồi Thánh Nhân không hề làm gì cả. Có lẽ là biết loại độc này không thể giải, bất kỳ ai cũng không thể giải được.
      Nặc Nhất Sinh cười ha ha, “Ta sẽ không nói cho ngươi, bởi vì ta biết ta chưa chắc có thể giết chết ngươi. Nhưng ta khẳng định, chờ qua một lần luân hồi rồi, ta đã vượt xa ngươi. Còn Khô Thánh Đằng, ta chỉ mới dùng nửa cây, Đại TRớ Chú Thuật đã giúp ta tiết kiệm được nửa cây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play