Nhìn thấy sắc mặt Côn Vi Thánh Nhân khó coi, Phác Hành biết rõ, vừa rồi CôN Vi đã thất bại khi mở thế giới của Hòa Ngọc Thánh Nhân ra. Xem ra chuyện mở thế giới của người khác như thế nào, Côn Vi Thánh Nhân chỉ còn đang tìm tòi mà thôi.
      Hít một hơi thật sâu, Côn Vi nhìn về phía Phác Hành đang có vẻ mặt sầu thảm, “Phác Hành Thánh Nhân, tốt xấu gì thì ngươi cũng là một Ngụy Thánh, có cơ hội chứng đạo nhất chuyển. Đưa âm Dương Kính của ngươi cho ta, có lẽ ta sẽ thả ngươi một lần.”
      Phác Hành Thánh Nhân biết mình muốn đi là chuyện không thể nào, hắn ta khom người nói, “Nếu như âm Dương Kính còn ở trên người của ta, ta nhất định sẽ lấy ra.”
      “Ha ha.” Côn Vi Thánh Nhân cười ha ha.
      Phác Hành Thánh Nhân lại cảm thấy toàn thân rét run, loại sát cơ lạnh lẽo đáng sợ thấm vào trong người, Phác Hành sao lại không biết Côn Vi Thánh Nhân hoàn toàn không tin tưởng hắn ta. Đừng nói là Côn Vi Thánh Nhân không tin, đổi thành bất cứ người nào cũng không tin. âm Dương Kính đối với Phác Hành mà nói là thứ quan trọng như mạng của mình, bây giờ Phác Hành Thánh Nhân nói âm Dương Kính không có ở trên người hắn ta, ai tin chứ?
      “Côn Vi Thánh Nhân, âm Dương Kính thật sự không có ở trên người ta. Ta và Hòa Ngọc Thánh Nhân ở đây cũng không phải vì tìm kiếm Bỉ Ngạn Đạo Hoa…” Phác Hành Thánh Nhân nói đến đây, nhìn thấy khí thế trên người Côn Vi Thánh Nhân không hề dao động chút nào, đã biết người ta đã sớm biết rõ chuyện Hòa Ngọc Thánh Nhân nói tìm kiếm Bỉ Ngạn Đạo Hoa là nói láo.
      Giọng điệu Phác Hành lại càng kính cẩn hơn, “Chúng ta đang tìm kiếm Lam Tiểu Bố…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play