Khi Phục Hà đang xếp chồng không gian để đi, Lam Tiểu Bố vội vàng vận chuyển Đoàn Hồn thuật để khôi phục hải não.
Liên tiếp hai ngày liền vận chuyển Đoàn Hồn thuật, cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng thở phào một hơi, cảm giác đau đớn trong hải não biến mất, hơn nữa thần niệm cũng tăng thêm một bậc nữa, xấp xỉ bao bọc được trong phạm vi năm trăm mét.
“Thế nào, không sao chứ?” Thấy Lam Tiểu Bố dừng tu luyện, Hầu Dập vội vàng hỏi.
“Không sao, công pháp mà ta tu luyện là Đoàn Hồn thuật. Đoàn Hồn thuật này ta có thể dạy cho ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không tu luyện tới mức độ của ta được, do cơ duyên xảo hợp nên ta mới tu luyện được thần niệm.” Lam Tiểu Bố nói.
Thủ đoạn xé rách linh hồn tuyệt đối không thể dạy cho Hầu Dập được, nếu không thì không phải đang giúp Hầu Dập nữa, mà là hại người mới đúng. Nếu ban đầu Lam Tiểu Bố biết xé rách linh hồn có thể khiến tinh thần bị phân liệu thì hắn tuyệt đối không dám xé rách linh hồn để tu luyện.
Còn tại sao hắn xé rách linh hồn mà không có chuyện gì thì Lam Tiểu Bố rất nghi ngờ là do bản thân hắn là người trùng sinh.
Nhưng chờ tương lai hắn thu được càng nhiều tài nguyên để tu luyện hơn, đặc biệt lấy được nhiều tảng đá màu trắng kia nữa thì có thể để Thất âm xây dựng mô hình của Đoàn Hồn thuật, sau đó lấy được công pháp Đoàn Hồn thuật hoàn mỹ hơn.
“Thật tốt quá, cảm ơn ngươi. Ta không để ý có tu luyện ra được thần niệm hay không đâu, vừa nghe đã biết Đoàn Hồn thuật là thứ tốt rồi.” Hầu Dập xoa tay, hưng phấn nói.
Lam Tiểu Bố cũng không giấu giếm, truyền thụ toàn bộ Đoàn Hồn thuật cho Hầu Dập.
Hầu Dập kích động nói: “Ta đi tu luyện ngay đây.”
Nhưng Hầu Dập vừa đi được mấy bước thì dừng lại, hắn ta không thể làm gì với Cổ Đạo cứ theo sát bên cạnh, liền nói với nó: “Cổ Đạo, lần này ta tu luyện Đoàn Hồn thuật, không giống với tu luyện Kim Ô quyết là bày linh thạch thành một vòng đâu, ngươi có theo sau ta cũng không cọ được linh khí đâu. Lại nói ta cũng không còn nhiều linh thạch.”
“Cổ Đạo có thể hấp thu linh khí sao?” Lam Tiểu Bố kinh dị nhìn Cổ Đạo, sau đó hỏi Hầu Dập.
Vẻ mặt Hầu Dập rất mộng bức, thầm nói ngay cả thú cưng có thể tu luyện hay không mà ngươi cũng không biết à?
Rất nhanh Hầu Dập đã phản ứng kịp, Lam Tiểu Bố đúng là không biết thật. Vì thế hắn ta liền vội nói: “Có lẽ Cổ Đạo có thể tu luyện, mỗi lần ta tu luyện thì nó đều nằm ở bên cạnh ta, sau đó nuốt vào nhả ra linh khí. Mỗi lần ta hấp thu linh khí cũng không nhiều bằng nó, một ít linh thạch của ta đều bị nó cọ hết rồi.”
Còn có cả chuyện này nữa? Lam Tiểu Bố kinh dị nhìn chằm chằm Cổ Đạo, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tại sao lần trước lại nhìn thấy Cổ Đạo bày ra tư thế quái dị khi nằm bên cạnh Hầu Dập rồi, hóa ra là nó đang tu luyện? Không lẽ sau khi Cổ Đạo tắm ở Tẩy Thai trì xong đã cảm ngộ được phương pháp tu luyện phù hợp với nó? Cũng không hẳn, hắn từng tắm ở Tẩy Thai trì rồi, nhưng hắn không hề cảm ngộ được gì cả.
“Cổ Đạo, có phải ngươi tu luyện được hay không? Ngươi học thế nào?” Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Cổ Đạo, con chó giả này cũng có bí mật nữa cơ đấy.
Cổ Đạo há hốc miệng, dù nó muốn nói cũng không thể nói ra được. Quả thực nó có một cách để vận khí, cách vận khí của nó đột nhiên có sau khi nó tắm ở Tẩy Thai trì xong, tựa như đã khắc sâu trong đầu từ lâu vậy.
Hầu Dập nói: “Cổ Đạo không biết nói chuyện, không bằng ngươi cho nó một ít linh thạch để nó tu luyện cho ngươi xem đi.”
Lam Tiểu Bố dùng một cái bọc nhỏ bọc một nghìn linh thạch ném cho Cổ Đạo: “Mày lập tức tu luyện đi, ta muốn xem thử xem mày tu luyện như thế nào.”
Cổ Đạo sung sướng rống lên một tiếng, ngậm bọc linh thạch chạy mấy bước tới một góc trong Phục Hà.
Thấy Cổ Đạo thuần thục gỡ túi, dùng miệng càm mười mấy viên linh thạch ra, Lam Tiểu Bố suýt nữa thì nghi ngờ nó thường xuyên rạch túi người khác để trộm linh thạch.
Hầu Dập đứng bên cạnh lẩm bẩm nói: “Ta luôn nghĩ tại sao số linh thạch của ta cứ hao dần, mà ta lại không dùng nhiều tới mức đó, hóa ra đều do mày làm cả.”
Con sói hư này không những cọ linh thạch của hắn ta mà còn thường xuyên trộm linh thạch từ trong túi của hắn ta nữa.
Cổ Đạo đã bắt đầu tu luyện, Lam Tiểu Bố nhìn nó chằm chằm, thần niệm cũng bắt đầu vờn quanh người nó. Cổ Đạo ngồi xuống đất, hai chân trước vẫn đặt ở tư thế quái dị. Linh khí tỏa ra từ linh thạch tựa như được hẹn trước, dưới lực lượng của Cổ Đạo, chúng lượn quanh rồi tạo thành một vòng xoáy nhạt màu, cuối cùng bị Cổ Đạo hấp thu toàn bộ.
“Vậy mà có thể hấp thu linh khí thật.” Lam Tiểu Bố lẩm bẩm.
Hắn biết rõ lai lịch của ó, chỉ là một con sói con trên địa cầu mà thôi. Nếu như sói con trên địa cầu chỉ cần tắm Tẩy Thai trì là có thể tu luyện thì cái hồ đó không khỏi quá huyền ảo hay sao?
Hầu Dập đã thấy sự kì lạ này từ lâu, thấy Cổ Đạo đã có linh thạch để tu luyện, hắn ta vội vàng tu luyện Đoàn Hồn thuật. Không có Cổ Đạo ở bên cạnh trộm linh khí, hắn ta thực sự quá hạnh phúc. Dù là vậy, hắn ta vẫn cố tình chọn một góc cách xa Cổ Đạo nhất, sau đó đặt túi linh thạch ở bên cạnh. Trong lòng Hầu Dập đã hình thành nên một khái niệm, phòng cháy phòng trộm phòng Cổ Đạo.
Lam Tiểu Bố không tu luyện, hắn cầm chiếc rìu đã lấy được ở tinh cầu Li, trên cán rìu cũng có mấy chữ, rìu của Thượng Quan Tiểu Y.
Rõ ràng là tên của một người phụ nữ, Lam Tiểu Bố nghĩ tới Mạt Tây Á, và Lang Nha bổng của cô ta. Không lẽ phụ nữ ở nơi này khác với địa cầu hay sao? Ai ai cũng thích dùng mấy vũ khí kiểu dạng như Lang Nha bổng và rìu lớn như thế?
Dù sao chăng nữa thì chiếc rìu này cũng đã thuộc về hắn.
Lam Tiểu Bố bắt đầu luyện hóa nốt những phần còn cản trở bên trong chiếc rìu, chỉ trong mấy ngày chiếc rìu đã hoàn toàn trở thành pháp bảo của hắn.
Trước đó mới có nhẫn trữ vật, cảm thụ của Lam Tiểu Bố với pháp bảo còn chưa sâu sắc cho lắm, nhưng khi có được chiếc rìu này trong tay, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được chỗ tốt của pháp bảo.