Lại liên tưởng tới năng lực đáng sợ của Lam Tiểu Bố khi ở sòng bạc, còn có năng lực khủng khiếp khi hấp thụ Tiệt Thạch trong lúc tu luyện cũng thế, rất có thể Lam Tiểu Bố có vài thủ đoạn, mà thủ đoạn này chính là khả năng dùng ý niệm không chế sự vật, thậm chí là tổn thương não và ý thức của người khác.
Loại khả năng đó sao Lam Trạch Cực có thể nói ra được, cộng thêm vừa rồi đại đế Tắc Nặc cũng nói, sau khi biết Lam Tiểu Bố có thể còn có không gian trữ vật trong người thì ông ta càng phải quyết tâm mang theo Lam Tiểu Bố đi tra h ỏi.
“Lam Tiểu Bố, ngươi còn muốn giải thích gì không… Ơ, đây là dã thú gì?” Tôn Võng đang định hỏi Lam Tiểu Bố thì đột nhiên nhìn thấy Cổ Đạo đứng sau lưng Lam Tiểu Bố.
Lúc này mọi người cũng chú ý tới Cổ Đạo sau lưng Lam Tiểu Bố, đó là con thú họ chưa từng thấy qua bao giờ cả.
Bốn cái móng vuốt của nó tựa như vuốt rồng trong truyền thuyết, mang theo cảm giác sát khí rất đáng sợ.
Vẻ mặt Lam Tiểu Bố vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã cực kì khó chịu. Nhưng hắn lại không thể làm gì, bây giờ chỉ có thể nhân cơ hội hỗn loạn mà chạy trốn thôi. Hắn đang nghĩ tới Kim Ô quyết, khi Kim Ô quyết vận chuyển, hắn chỉ cần dựa vào việc hấp thu linh khí để tiến vào tinh không.
Lam Tiểu Bố nhìn lối ra ở quảng trường, hắn nhất định phải lao ra khỏi quảng trường trong thời gian ngắn rồi tiến vào tinh không thì mới có cơ hội sống sót. Nhưng hắn không thể cứ thế mà xông ra ngoài được, trước hết hắn phải dùng Thần Hồn châm khống chế đại đế Tắc Nặc, đồng thời phải khiến Lâm Trạch Cực và ông già tóc bạc đục nước béo cò kia bị thương nặng, sau đso mang theo đại đế Tắc Nặc rời khỏi quảng trường.
Đáng tiếc thời gian ở trong tinh cầu Ngọc Khải quá ngắn, hắn chưa kịp tu luyện tới cảnh giới Uẩn Đan, trước mắt mới được coi là nửa Uẩn Đan mà thôi. Nếu đã tu luyện tới Uẩn Đan thì khả năng thắng của hắn càng lớn.
“Ha ha, thật là nực vười, mấy vị đại đế chức vị cao của mấy tinh cầu cấp năm lại cùng vây lại tra hỏi một tên hộ vệ cỏn con, không lẽ cứ là đại đế thì muốn làm gì thì làm à? Nếu thì thì tinh cầu cấp năm có hay không có cũng chẳng sao cả, bởi vì càng ngày càng đi thụt lùi.” Một giọng nói vang lên, sau đó xuất hiện một thanh niên tiêu sái đi tới.
Là Hầu Dập, Lam Tiểu Bố không cần quay đầu lại liền biết người nói chuyện là ai. Hắn là ngươi ngăn cản Lâm Nguyên Tang đuổi giết Hầu Dập. sau đó Hầu Dập là người đã giết chết Lâm Nguyên Tang.
Nếu Hầu Dập không đứng ra nói chuyện thì cho dù Lam Tiểu Bố hết cách cũng sẽ không nói ra hắn ta. Nhưng lúc này Hầu Dập lại đứng ra, vậy thì đã nói rõ hắn ta có thể gánh vác được.
“Ngươi là người phương nào? Dám quấy rối lúc các đại đế đang nói chuyện?” Lâm Trạch Cực và Lí Đạp Chí còn chưa nói gì thì đám hộ vệ sau lưng Tôn Võng đã đứng dậy.
Hầu Dập hừ lạnh một tiếng, lấy ấn tín màu tím trong tay ra quát lên: “Ta tới từ tinh cầu Kim Tuyển của tinh cầu văn minh cấp sau, làm sao, các tinh cầu cấp năm đã cường đại tới mức đó rồi hay sao? Ngay cả một người tới từ tinh cầu cấp sáu như ta cũng không thể nói chuyện?”
Mấy tên hộ vệ lập tức ngừng lại, vội vã im miệng. So với tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp sáu thì nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp năm chênh lệch quá lớn.
Bây giờ mấu chốt là thân phận của người này là gì, nếu chỉ là một người bình thường tới từ tinh cầu có nền văn minh khoa học cấp sáu thì không sao cả. Nhưng nếu lai lịch của đối phương không bình thường thì sẽ phải ứng xử cẩn thận.
Mà sắc mặt của mấy vị đại đế tới từ các tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp năm cũng cực kì kém, hộ vệ không biết lai lịch của đối phương, nhưng bọn họ biết rất rõ. Ấn tín màu tím trong tay Hầu Dập chỉ có một người có thể có mà thôi, đó chính là vương tử của tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp sáu.
Đắc tội vưới một vị vương tử tới từ tinh cầu có nền văn minh khoa học cấp sáu đối với những tinh cầu cấp năm khác mà nói chính là tai họa.
“Xin hỏi ngài xưng hô thế nào?” Tôn Võng vội vàng hỏi.
Hầu Dập nhàn nhạt nói: “Ta là Hầu Dập, không biết đại đế Cảnh Đạo muốn dạy bảo điều gì?”
Tôn Võng thầm cả kinh trong lòng, lúc này ông ta đã khẳng định Hầu Dập chính là người trong vương tộc. Đệ nhất vương của tinh cầu Kim Tuyền mang họ Hầu, ở trong nhà xếp hàng lão đại.
Mấy vị đại đế của các tinh cầu cấp năm còn lại cũng bị Hầu Dập trấn áp, Hầu Dập lớn tiếng nói: “Các vị, mặc dù nền văn minh khoa học kỹ thuật có thể phát triển tới hôm nay là do mọi người đều bình đẳng, mỗi người đều dâng lên cống hiến chung. Ta thay mặt cho tinh cầu Kim Tuyền hy vọng mọi người có thể tiếp tục giữ vững sự bình đẳng này, không thể vì dựa vào thân phận của người khác mà cùng lúc xông vào bắt nạt được, cũng không thể vì chuyện không có chứng cứ mà ăn nói bừa bãi. Dĩ nhiên, nếu như ai có ý kiến với lời của ta thì bất kì lúc nào cũng có thể tìm tới tinh cầu Kim Tuyền, ta luôn ở đó cung kính chờ các vị tới. Nếu không muốn đi thì ta có thể tới cửa viếng thăm.”
“Đúng đúng đúng, lời của đại vương tử vô cùng chính xác, tinh cầu cấp năm chúng ta phải theo đuổi sự bình đẳng giữa người với người. Hôm nay là ngày nên ăn mừng, tinh cầu Ngọc Khải vừa mới đóng lại, hơn nữa lại có rất nhiều tuyển thủ tinh anh ở đây nữa. Ta tin rằng còn rất nhiều thứ tốt đang chờ mọi người, Huyền Minh Tinh ta vừa hay tìm được một quả Thọ Nguyên, ta đi đầu giảm giá quả Thọ Nguyên này chỉ còn mười nghìn Tiệt Thạch….” Một vị đại đế đứng ra giảng hòa.
Khi Lam Tiểu Bố bị Hầu Dập kéo đi thì trong lòng vẫn đang nghĩ quả Thọ Nguyên này là thứ gì? Mà một quả lại có thể bán ra những mười nghìn Tiệt Thạch?
Nhưng rất nhanh hắn đã nhìn thấy được cái gì gọi là quả Thọ Nguyên, trong tay vị đại đế kia không ngờ là một quả trái cây màu xám tro. Thứ này hắn cũng có, hơn nữa có có những sáu mươi quả.
Sáu mươi quả Thọ Nguyên, có phải đồng nghĩa với có sáu trăm nghìn linh thạch hay không? Lam Tiểu Bố suýt chút nữa là kích động mang hết động Thọ Nguyên ra bán lấy Tiệt Thạch giống vị đại đế kia. Nhưng may mắn hắn còn nhớ ra bản thân không nên làm như vậy, nếu làm thật thì hắn chết chắc.
Dù sao tin tức hắn có không gian bảo vật cũng chỉ là tin đồn, vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Một khi lấy quả Thọ Nguyên ra, lại còn là đồ tốt thì chỉ sợ ngay cả vị vương tử Hầu Dập của tinh cầu cấp sáu có giữ được hắn hay không vẫn là một dấu hỏi chấm.
“Lam Tiểu Bố, chúng ta phải đi ngay bây giờ, nếu chậm trễ sẽ xảy ra chuyện.” Hầu Dập nhỏ giọng nói bên tai Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố gật đầu, nếu có thể thì dĩ nhiên hắn cũng muốn đi càng sớm càng tốt.
Phi thuyền của Hầu Dập là sản phẩm của tinh cầu có nền văn minh cấp sáu, đỗ ở trong quảng trường này không quá hấp dẫn ánh mắt. Nơi này có khá nhiều phi thuyền của nền văn minh cấp bảy chứ đừng nói là phi thuyền của nền văn minh cấp sáu.
Nhưng thân phận vương tử nền văn minh cấp sáu của vương tử rất thuận tiện, ngay cả đại đế cũng phải kiêng kị mấy phần, những người khác thì càng không dám ngăn một vị vương tử của nền văn minh cấp sáu lại.
Khi chiến hạm của Hầu Dập rời khỏi quảng trường, cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng có thể thở phào một hơi. Chỉ cần rời khỏi được quảng trường kia thì cơ hội sinh tồn của hắn sẽ nhiều hơn rất nhiều.
“Ta thấy mấy vị đại đế kia rất kiêng kị ngươi.” Sau khi phi thuyền rời khỏi quảng trường, Lam Tiểu Bố thấy trán Hầu Dập rịn ra vài mồ hồi liền khó hiểu an ủi một câu.
Hầu Dập lắc đầu nói: “Ta dám khẳng định chỉ cần chúng ta ở lại đó thêm một thời gian nữa thì chắc chắn cũng ta sẽ không thể thoát khỏi quảng trường kia được.”
“Có ý gì?” Lam Tiểu Bố nghi hoặc nhìn Hầu Dập: “Không lẽ thân phận vương tử của ngươi chỉ là giả mạo sao?”
Hầu Dập thở dài nói: “Bây giờ cũng coi như là giả mạo đi.”
Lam Tiểu Bố không nhịn được nói: “Ta thực sự không nhìn ra được là ngươi đang nói dối đó, bản lĩnh nói dối của ngươi không tệ đâu.”
“Cái này phải đợi một hồi lại nói.” Hầu Dập phất tay nói: “Vấn đề quan trọng là hai người chúng ta liên thủ giết chết Lâm Nguyên Tang.”
“Lúc ấy không ai có ở hiện trường cả, không lẽ có vật gì có thể ghi chép lại cảnh tượng lúc đó sao?” Lam Tiểu Bố chưa từng tiếp xúc qua đồ này, nhưng hắn cảm thấy Hầu Dập không hề nói dối.
Hầu Dập than thở mấy tiếng rồi nói: “Biện pháp ghi chép lại hình ảnh lúc đó không phải là không có, nghe nói một vài tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy đã có thể làm được rồi. Nhưng cần phải có người tới hiện trường, mà số liệu ghi chép chỉ lưu lại trong vòng hai mươi tư tiếng mà thôi, qua hai mươi tư tiếng rồi thì sẽ mất hiệu lực. Mà tinh cầu Ngọc Khải mấy thập niên mới mở ra một lần, ai có thể ghi chép chứ?
Trước đó ta nói với Lâm Nguyên Tang là có thể hình ảnh sẽ bị truyền đi là lừa hắn ta mà thôi. Không phải loại sản phẩ, khoa học kỹ thuật đó không thể thực hiện được, mà là chỉ có tinh cầu có nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp bảy mới có thể làm, hơn nữa số tiền phải bỏ ra để tạo ra nói lớn cực kì, đa số mọi người sẽ không dùng thứ này.”
“Vậy thì vì nguyên nhân gì mà chuyện chúng ta giết chết Lâm Nguyên Tang sẽ bại lộ?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ nói.
Hầu Dập nói: “Chúng ta vừa ra khỏi tinh cầu Ngọc Khải, ngươi lập tức bị đại đế Tắc Nặc ngăn cản, thật ra mà nói thì là chuyện tốt đối với chúng ta. Lúc đó tất cả mọi người đều bị chuyện này hấp dẫn, bao gồm cả Lâm Trạch Cực. Nếu ngươi không bị cản thì nếu ta không biểu lộ thân phận mà muốn rời đi một mình sẽ rất khó.”
“Rất khó không có nghĩa là không thể rời đi, chỉ cần ngươi trình thẻ ID khi bị ngăn cản cho thấy thân phận không phải tốt hay sao. Ngay cả đại đế cũng không thể nhìn ra được thân phận giả mạo của ngươi thì có lẽ những người khác cũng sẽ không nhìn ra được.” Lam Tiểu Bố nói, trong lòng cũng thầm cảm kích Hầu Dập. Hầu Dập có thể rời đi, nhưng hắn thì đừng hòng.
Hầu Dập gật đầu nói: “Là thế này, do ngươi hấp dẫn Lâm Trạch Cực mới là quan trọng nhất. Ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi không hấp dẫn Lâm Trạch Cực thì Lâm Trạch Cực chỉ cần tùy tiện hỏi một chút là biết ngay Lâm Nguyên Tang không chết ngay trong lối vào…”
Lam Tiểu Bố lập tức hiểu rõ trong nháy mắt, chỉ cần Lâm Nguyên Tang không chết ở lối vào tinh cầu Ngọc Khải thì có tám chín phần mười là bị người khác giết chết. Bởi vì tinh cầu Ngọc Khải rất an toàn, chỉ cần không bị màn sương mù dày đặc kia bao lấy thì cơ bản sẽ không bỏ mạng.
Một khi biết Lâm Nguyên Tang là bị người khác giết chết thì muốn tra ra ai trong ba trăm người còn sống sót là hung thủ giết chết Lâm Nguyên Tang thực sự không khó chút nào.
Quả nhiên Hầu Dập lại nói tiếp: “Lâm Trạch Cực cho rằng Lâm Nguyên Tang chết khi vừa tiến vào lối đi của tinh cầu Ngọc Khải. Nhưng một khi ông ta biết thực ra Lâm Nguyên Tang chết là do bị giết thì ông ta chỉ cần sử dụng máy phát hiện nói dối là có thể dễ dàng tìm ra được ta là hung thủ giết chết Lâm Nguyên Tang, mà ngươi chính là đồng phạm.”
Lam Tiểu Bố im lặng không nói, hắn biết lời Hầu Dập nói chính là sự thật, nhưng Lam Tiểu Bố khẳng định đối phương chỉ có thể tra nhiều nhất là tới chỗ Hầu Dập mà thôi, có lẽ không thể tra ra hắn được.
Máy phát hiện nói dối ở nơi này căn cứ vào sự chợp chờn của sóng não để tìm ra câu trả lời. Bởi vì máy phát hiện nói dối có thể căn cứ vào tình huống kiểm tra người đó, đạt được phạm vi kiểm tra cụ thể có thể nói là tương đối trâu bò rồi. Nhưng thứ này chỉ có thể áp dụng lên người bình thường mà thôi, không thể áp dụng cho người tu tiên có thần niệm được.
Lam Tiểu Bố có Đoàn Hồn thuật, hắn có thể che giấu toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn khi bị từ trường ở bên ngoài tác động vào.
“Vì thế chúng ta có thể rời khỏi nơi đó chính xác là may mắn. Bởi vì mấy vị đại đế kia bị thân phận của ta hù dọa, cộng thêm ai cũng không muốn là người đầu tiên ra mặt nên mới để chúng ta nhân cơ hội chạy mấy.” Hầu Dập thở dài nói.
Lam Tiểu Bố nhìn lên màn hình lớn của phi thuyền, vô cùng dứt khoát nói: “Chúng ta mau chóng rời khỏi tinh không này thông qua không gian xếp chồng đi, nếu không chúng ta không thể trốn thoát được đâu.”
“Đúng thế.” Hậu Dập lập tức đồng ý, ra lệnh cho phi thuyền dùng phương thức không gian xếp chồng để đi.
Khi Hầu Dập đang khống chế phi thuyền thì thần niệm của Lam Tiểu Bố bắt đầu bao bọc xung quanh phi thuyền, khả năng cảm ứng của hắn đã lên tới gần trăm mét, có thể bao trùm được bề ngoài của phi thuyền.
Chỉ trong thời gian ngắn Lam Tiểu Bố đã tìm được mấy tấm chíp định vị. Những tấm chíp định vị đó được gắn lên phi thuyền, bám cực kì chắc chắn.
Dưới sự thúc giục của thần niệm, Lam Tiểu Bố không tốn bao nhiêu công sức đã có thể phá hủy những tấm chíp định vị đó.
…