Tể Tấn Trần từ tốn nói, “Mẫn Tây Tiêu, Thần giới nhất định phải thống nhất, cũng đương nhiên sẽ thống nhất. Nếu như cứ tiếp tục thế này, không cần đạo quang kia cuốn hết đi vận may của Thần giới, Bất Thanh Thần Giới sẽ tự mình sụp đổ. Người có thể thống nhất Thần giới chỉ có một, đó chính là Lam thành chủ. Cho nên trong mắt Tể Tấn Trần ta, đã không còn mười đại thần đình, cũng không có mười đại Đạo Quân. Hơn nữa ta đã sớm nói rồi, ta không còn là Yến Đế. Ta chỉ ủng hộ Lam thành chủ, ta tin Lam thành chủ có thể nói được làm được, thống nhất Bất Thanh Thần Giới.”
      “Được, được,...” Mẫn Tây Tiêu tựa như tức giận không nhỏ, sau khi liên tiếp nói mấy chữ được, thần hình lóe lên, đồng thời nghiêm nghị nói, “Đã vậy thì, ta chờ sau khi Lam Tiểu Bố trở về rồi lại đến.”
      Tể Tấn Trần hiểu rất rõ, Mẫn Tây Tiêu đang dự định bỏ đi. Bốn tên Thần Vương vây quanh hắn, hắn sợ. Cái gì mà chờ Lam Tiểu Bố về rồi lại đến chứ? Đó là cái cớ để bỏ đi mà thôi.
      Mặc dù biết Mẫn Tây Tiêu định đi, Tể Tấn Trần vẫn không chủ động ra tay. Cho dù như thế nào, lúc trước Mẫn Tây Tiêu cũng là một trong mười đại Đạo Quân.
      Có lẽ đây là khác biệt lớn nhất giữa hắn và Thúc Vãng Tiêu, dù hắn đoán được tương lai Bất Thanh Thần Giới là của Lam Tiểu Bố, cũng chọn đội Lam Tiểu Bố, nhưng lại không thể nào chủ động ra tay với người từng ngồi vào ghế Đạo Quân ngang hàng với mình lúc trước.
      Tể Tấn Trần không ra tay, Quân Vu thì lại không hề khách sáo. Liệt Diễm Trường Thương trong tay hắn đã đánh về phía Mẫn Tây Tiêu, hắn cũng nhìn ra Mẫn Tây Tiêu muốn bỏ chạy. Giết nhiều người của Đại Hoang Thần Đạo thành như vậy, hủy đi cả một thần thành rồi mà còn muốn chạy, nghĩ hay thật.
      Thích Khai Thương và Niệm không hề kiêng kỵ xông về phía Mẫn Tây Tiêu, chỉ có Tể Tấn Trần do dự một chút.
      Mẫn Tây Tiêu không có tâm tình ham chiến, thiêu đốt tinh huyết rồi lấy ra một cái thần thuẫn, đồng thời thi triển hư Không độn thuật.
      Oanh! Thần thuẫn bị Thích Khai Thương và Quân Vu đồng thời đánh trúng, Mẫn Tây Tiêu xé rách trói buộc hư không do Thích Khai Thương và Quân Vu bố trí xông ra ngoài. Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của Niệm phong phú, hắn không công kích Mẫn Tây Tiêu cùng với Thích Khai Thương và Quân Vu, mà dự đoán trước phương hướng chạy trốn của Mẫn Tây Tiêu. Cho nên khi tấm chắn của Mẫn Tây Tiêu bị đánh, họa kích của Niệm đã đâm ra một đám sương máu trong hư không. Một cánh tay của Mẫn Tây Tiêu rơi xuống mặt đất. Mặc dù như vậy, Mẫn Tây Tiêu vẫn bỏ chạy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play