Thiên Qúy vẻ mặt thỏa mãn ăn xong bữa sáng vô cùng thịnh soạn này, lười biếng nằm trên giường bệnh nhìn trộm Dao Dao đang đứng ở một bên gọi điện thoại cho khách sạn.
Sáu bảy phút sau, hai nhân viên phục vụ nhà hàng vừa tới tới thu dọn khay đựng đồ ăn ra ngoài.
Lúc này Dao Dao đột nhiên đi tới trước mặt Thiên Qúy , từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chăm chú vào bạn học Thiên Qúy vẻ mặt thích ý.
"Vì sao cố ý để cho mình sinh bệnh."
Bạn học Thiên Qúy lúc này đang nghĩ về buổi tối là cậu ngủ bên trái Dao Dao ngủ bên phải? Hay là anh ngủ bên phải Dao Dao ngủ bên trái?
Hoặc...
Anh ta ngủ trên?
Sau đó đột nhiên bị thanh âm của Dao Dao cắt đứt suy nghĩ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Thiên Qúy nhìn về phía Dao Dao đang đứng trước mặt anh.
Vẻ mặt nghi hoặc nói: "Xin lỗi giáo sư , vừa rồi tôi đang suy nghĩ sự tình, cô có thể nói lại lần nữa không? ”
"Vì sao cố ý để cho mình sinh bệnh." Dao Dao lạnh lùng lặp lại một lần.
"Không có, giáo sư, tôi chỉ buổi tối ngủ lạnh, tôi cũng không ngốc, đem mình làm bệnh làm gì." Thiên Qúy vẻ mặt chân thành nói dối.
Không bị bệnh thì làm sao bây giờ, anh cũng muốn giả bệnh a, nhưng thực lực không cho phép a.
"Nói thật."
"Tôi nói chính là nói thật, giáo sư, tôi nào có lá gan nào dám lừa gạt cô." Không có lá gan lừa gạt mà lừa người cũng không biết.
Dao Dao không nói gì, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn anh...
Thiên Qúy : "..."
"Cái kia...!Được rồi, tôi nói thật, cô không phải không cho ta đi xem mắt sao, cho nên ta liền..."
"Không được phép có lần sau."
"Giáo sư , cô ? Cô lo lắng cho tôi à? Thiên Qúy to gan hỏi một câu.
Dao Dao không trả lời, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trên mặt Thiên Qúy trong nháy mắt nở nụ cười, hung hăng vung một quyền, sau đó liền vui vẻ kéo kim tiêm trên lưng tay xuống.
Cúi đầu nhìn mu bàn tay đẫm máu, Thiên Qúy tiếp tục cười ngây ngô.
Không đau, lão tử chính là không đau, ngươi có thể lấy ta làm sao.
Ba giờ chiều, Thiên Qúy và Dao Dao ngồi trên xe taxi trở về phượng hoàng thôn.
Thiên Qúy là mình kiên trì muốn xuất viện, cậu cảm giác ở lại bệnh viện thêm một chút nữa, cậu sẽ bị mùi nước khử trùng đầu độc chết.
Bất quá tuy rằng đã hạ sốt, cũng không phải khó chịu như vậy, nhưng anh vẫn làm bộ bệnh tật, tùy ý đại giáo sư ôm eo anh, đỡ anh.
Có tiện nghi không chiếm...
Thiên Qúy tựa vào thân thể mềm mại mềm mại của Dao Dao, ngửi thấy mùi hương mê người trên người Dao Dao.
Nhiều năm như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên cảm thấy sinh bệnh là chuyện tốt đẹp như vậy, hắn cảm thấy sau này có thể thỉnh thoảng lại bệnh một chút.
Vâng, dự án này có thể được giữ lại.
Hàng ghế sau taxi, Thiên Qúy và Dao Dao lần lượt ngồi ở hai đầu ghế, ở giữa trống rỗng tịch mịch.
Mười mấy phút sau, có thể là bởi vì tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, mà hôm nay lại lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, cho nên Dao Dao tựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Lúc này bạn học Thiên Qúy nhiệt tình vừa nhìn thấy chuyện này làm sao được, làm sao có thể để cho giáo sưc kính yêu nhất của cậu dựa vào cửa sổ xe cứng rắn ngủ được.
Thiên Qúy nhẹ nhàng gọi hai tiếng giáo sư , sau khi xác định Dao Dao thật sự ngủ thiếp đi.
Nghĩa bất dung từ ngồi xuống bên cạnh Dao Dao, nhẹ nhàng nhấc đầu Dao Dao lên, đặt ở trên vai mình.
Đại ca taxi xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cảnh tượng ấm áp này, không khỏi cảm thán tình cảm của đôi tình nhân này thật tốt, đều đánh nhau còn quan tâm lẫn nhau.
Về phần vì sao tài xế đại ca cho rằng hai người đánh nhau, đó không phải là người ta vừa mới từ bệnh viện đi ra sao.
Khẳng định là nhà trai bởi vì chuyện gì mà bị nhà gái đánh vào bệnh viện, cậu xem vừa rồi không phải còn chiến tranh lạnh sao, sau khi lên xe một người ngồi một đầu ngay cả một câu cũng không nói.
Về phần nói quan tâm lẫn nhau, đó không phải là lúc mới bắt đầu nhà gái còn đỡ nhà trai lên xe sao, mà hiện tại nhà trai cũng không tính hiềm khích trước kia đem bả vai gối cho nhà gái.
Không thể không nói cái lỗ não này của tài xế đại ca này thật sự cường đại, không đi viết tiểu thuyết đều lãng phí tài hoa này.
Tài xế đại ca chậm rãi thu hồi tầm mắt, suy nghĩ bắt đầu bay...
Bỗng nhiên nhớ tới hài nhi nhà mình hai trăm cân mẹ nó, nếu như đánh nhau, hình ảnh kia...
Đánh cái gì đánh nhau, đánh nhau phạm pháp không biết sao?
Một người đàn ông tốt là giống như anh ta! Nói gì cũng đúng với vợ! Vợ anh ta nói gì? Rắm cũng không thể xả một cái!
Thiên Qúy nghiêng đầu nhìn Dao Dao đang ngủ say trên vai mình...
Lông mi thật dài, sống mũi thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, ngũ quan đẹp đến phạm quy.
Dao Dao sau khi ngủ một chút cũng không lộ ra cao lãnh, khí thế tận tán, làm cho người ta nhịn không được sinh ra thân cận.
Thiên Qúy nhìn cánh mũi đẹp mắt theo hô hấp mà không ngừng rung động của Dao Dao, vươn ngón tay nhẹ nhàng cạ sống mũi thanh tú của Dao Dao.
Thật dễ thương.
Hơn một giờ sau, chiếc taxi đi vào làng
Bất quá Thiên Qúy cũng không cho xe chạy vào thôn, mà để cho tài xế đại ca dừng ở một bãi đất trống ven đường, tăng thêm chút tiền xe, đợi Dao Dao tỉnh lại tiến vào thôn.
Khoảng sáu giờ tối, Dao Dao chậm rãi mở mắt đẹp.
Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Thiên Qúy, mà cô đang gối lên vai Thiên Qúy.
Dao Dao ngồi thẳng người, dịch sang một bên.
Thiên Qúy vội vàng mở miệng giải thích: "Cái kia...!Giáo sư thấy cô dựa vào cửa sổ xe ngủ rất không thoải mái, vì thế liền tự chủ trương cho gối lên vai tôi, cái kia...!Giáo sư sẽ không trách tôi đâu.
”
Không có phản hồi.
Thiên Qúy thấy Dao Dao không để ý tới mình, phẫn thời quay đầu, bảo đại ca tài xế lái xe vào thôn.
Đại ca tài xế đưa hai người đến cửa nhà, nhìn bóng lưng Dao Dao đỡ Thiên Qúy đi vào trong sân, không khỏi cảm thán nói: "Hiện tại đều gọi bạn gái là giáo sư sao? Vẫn là trẻ tuổi này.
”
" Thiên Qúy ngươi sao lại trở về?" Dao Dao đỡ Thiên Qúy vừa mới đi vào sân, mẹ đang giặt quần áo trong sân liền nhìn thấy hai người.
"Nương, con hạ sốt, bác sĩ sẽ cho con xuất viện." Thiên Qúy không dám nói là mình nhất định phải trở về.
"Ồ, như vậy, vậy có ăn cơm không?" Có đói không? Nương đi nấu cơm cho các con.
”
"Được."
"Vậy vào phòng trước, cơm một lát là tới rồi."
"Được, nương."
Dao Dao đỡ Thiên Qúy đi vào trong phòng.
Dao Dao đỡ Thiên Qúy đến phòng nhỏ rồi trở về phòng Thiên Đông Nhi.
Cô muốn thay quần áo, mùi nước khử trùng trên người khiến cô vô cùng khó chịu.
Tối hôm qua cô ngủ cùng Thiên Đông Nhi, cho nên hành lý gì cũng đặt trong phòng Thiên Đông Nhi.
Sau khi Thiên Qúy trở lại phòng, vui vẻ trực tiếp nhào tới trên giường, bắt đầu không ngừng lăn qua lăn lại.
Nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Dao Dao gối lên vai mình ngủ say, anh liền có chút không khống chế được trái tim xao động kia .
Bất quá ngay lúc Thiên Qúy lăn đến hi hi nhất, Dao Dao vừa mới thay quần áo chuẩn bị đi ra tìm chút nước uống đi ngang qua phòng Thiên Qúy.
Vừa lúc xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ trên cửa nhìn thấy Thiên Qúy không ngừng xoay tròn giống như bánh xe, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.
Cô nhớ rõ vừa rồi lúc xuống xe, Thiên Qúy còn đi hai bước thì không được, hiện tại đang chơi hi hi như vậy rồi.
Sau bữa ăn, Thiên Đông Nhi trong phòng.
Thiên Qúy đang ngồi ở bàn làm việc liều mạng chép lại giáo án.
Vừa viết trong chốc lát, Thiên Qúy liền giả bộ cả người vô lực, tứ chi đau nhức , đáng thương nói với Dao Dao đang ngồi bên cạnh vẻ mặt không chút thay đổi: "Không được, giáo sư , hiện tại toàn thân tôi toàn thân đau, đầu cũng đau đến không chịu nổi, tôi thật sự không viết được nữa.
Như vậy, giáo sư chờ tôi khỏi bệnh, tôi nhất định phải tranh thủ thời gian viết, một giây cũng không trì hoãn, đảm bảo chất lượng và số lượng hoàn thành nhiệm vụ giao phó, xem được không? ”
Về phần khi nào bệnh tốt, đó còn không phải là Thiên Qúy anh định đoạt sao.
Anh thật đúng là một tiểu thông minh.
"Ta thấy ngươi vừa rồi lăn trên giường rất vui vẻ a." Dao Dao quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Thiên Qúy.
???!!!
Cô ấy có thấy không? Cô ấy đã thấy nó!
Cô ấy có biết tôi bị bệnh không? Cô ấy biết rồi!
Cô ấy có biết tôi đã cố tình để cô ấy đỡ tôi không? Cô ấy biết rồi!
Cô ấy có biết tôi đã cố tình chiếm tiện nghi của cô ấy không? Cô ấy biết rồi!
Thôi chết rồi, vậy phải làm sao bây giờ?
Cái chết chờ đợi, vội vàng!