* Ầm ầm ầm * một vật thể khổng lồ bao trùm lấy bầu trời.
Ba tầng pháp ấn chồng lên nhau xuất hiện giữa trời.
Cao nhất là Phượng ấn của Tam Kỳ, tầng nhì là Băng ấn của Giang gia, cuối cùng là một pháp trận.
Đây là thuật thi chú, dùng để trừng phạt những kẻ làm trái với những điều đã giao hẹn giữa các dòng dõi lớn với nhau.
" Thuật thi chú!" - Ai ai cũng kinh ngạc thốt lên.
Bởi lẽ, thuật này tuy không cấm, nhưng lại rất hạn chế dùng.
Xưa nay cũng ít khi xuất hiện, bởi sức mạnh quá lớn khó có ai hoàn toàn khống chế được.
Giờ đây xuất hiện cũng khiến con người ta 3 phần kinh ngạc 7 phần hãi hùng.
" Tiểu Phượng Nhi" - Cô cô lo sợ nói.
Hạ Thất Phượng mái tóc trắng xóa, đôi mắt nhắm nghiền.
Chầm chậm mở ra, vẫn là sắc lạnh ấy, nhưng cũng có điểm quái lạ.
Một bên mắt đỏ au, một bên lại đen tuyền sâu biên biếc, đồng tử lại lấp lánh như một vũ trụ thu nhỏ với các vì sao ẩn chứa bên trong.
" Ta mệt rồi!...!Đừng trách không câu nệ." - Hạ Thất Phượng thờ ơ nói.
Cô từ từ quay người lại, ra hiệu của Tiểu Ái.
Tiểu Ái cũng hiệu ý liền tiến lên chắn giữa Giang Nguyệt Ly và Phong Duật.
Lập tức thi pháp.
" Ngươi cuối cùng cũng chịu tin tưởng ta.
Ta rất vui đó, nhất định không làm ngươi thất vọng.....!Kết ấn, tập trung, nhắm chuẩn mục tiêu, điều chỉnh pháp thuật, đánh!" - Tiểu Ái hăng hái nói.
* Tiếng động lớn phát ra*
Nguyệt Ly bị đẩy xa ra hơn 7 thước, người của Giang gia phải đỡ lại, nếu không con bé đã ngã hẳn xuống vách núi rồi.
" Aw~, sao lại như vậy? Rõ ràng đã điều tiết cho nó nhẹ lại rồi mà." - Tiểu Ái thất vọng về bản thân nói.
" Muội không điều khiển được Tinh Không thuật thì đừng dùng.
Kẻo hại người." - Phong Duật chạy lại ôm Minh Vãn cũng nhẹ nhàng nhắc nhở Tiểu Ái.
" Ta biết rồi.
Chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Có lẽ do ta phấn khích quá." - Tiểu Ái buồn tủi nói rồi đi về chỗ đứng kế Minh Vãn để bảo vệ.
" Pháp thuật Giang gia lại bị Tinh Không thuật đánh bại được chứ?" - Các vị trưởng lão kinh ngạc nói.
Tinh Không thuật là một thuật cơ bản nhất trong những pháp thuật cơ bản.
Bài học thuật đầu tiên của các tu sĩ đều là nó.
Vì người học thuật không cao, gặp nguy hiểm sẽ khó tránh.
Tinh Không thuật chỉ có khả năng tấn công không bao hàm theo những khả năng khác.
Chỉ là vào thực lực của người dùng có được những gì.
Nó chính là một đánh tung hết ra sức lực của người dùng.
Rất phù để cho những người mới học kháng địch.
" Tinh Không không phải pháp thuật cỏn con, ở nhà ta nó là bài khảo nghiệm cực khó đó.
Các người ăn nói kiểu gì vậy!" - Tiểu Ái cáu giận nói.
" Câm mồm " - Hạ Thất Phượng tức giận nói.
Bầu không khí trở nên lạnh tanh.
Cô bước đến trước mặt Giang Lĩnh.
" Giang Lĩnh, ngươi muốn làm trái giao hẹn với Tam gia?" - Hạ Thất Phượng uy nghiêm, khí chất bề vệ toát ra lấn át hết tất cả.
Theo cảm xúc của cô, pháp ấn trên cao cũng chuyển động không ngừng, sắc trời ngày càng tối đen.
" Ta...ta...ta lại làm điều gì trái giao hẹn với Tam gia được chứ? Ngươi vu khống." - Giang Lĩnh có chút sợ giọng run run nói.
Hạ Thất Phượng ngày càng ép sát tới
" E là không phải một việc, nhưng bổn tọa không rảnh nói với ngươi.
Ngươi nói, muốn tiếp tục làm trái, hay phục tùng." - Hạ Thất Phượng cáu giận lên tới đỉnh điểm, đôi mắt lạnh tanh, khí thế giết người nói.
Giang Lĩnh vậy mà lại e sợ, sắc mặt tái nhợt.
Quỳ rạp xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Người luôn cao ngạo như hắn lại khuỵu hai gối trước mặt một nữ nhân hắn luôn xem thường, trời đất đảo lộn rồi sao?
Cô chầm chậm hạ tầm mắt nhìn hắn, khí thế vẫn cao cao tại thượng như vậy.
Mạch vân trên pháp ấn đã ngày càng hoàn thiện, sức mạnh ngày càng khổng lồ.
" Ta...ta...!ta thật sự không có làm trái giao hẹn.
Mong minh xét." - Giang Lĩnh lo sợ, vẻ mặt run rẩy đến đáng thương.
Toàn bộ người Giang gia cũng phải quỳ rạp xuống để cầu xin.
" Vậy sao?" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.
" Vậy chuyện muốn ám sát đệ muội ( em dâu) bổn tọa tính làm sao? Chuyện làm cha hắn hết ngày hôm nay lại tính làm sao? Hả?" - Cô nhấn mạnh từng điểm, khí thế hừng hực nói.
Giang Lĩnh liền lập tức kinh sợ vội cố nhớ về những giao hẹn.
" Lão nô tuổi cao, quên trước quên sau.
Khẩn xin, được nhắc nhở." - Giang Lĩnh lạy lục dưới chân Hạ Thất Phượng nói.
Cô cũng không đến mức không nói lẽ, ném cho hắn một cuộn giấy rồi đạp dưới đế giày, để nó nhăn nhúm, bẩn thỉu rồi tự hẳn mở ra.
Đó là một sự sỉ nhục lớn nhất đời hắn.
Đọc những dòng bên trong, tâm hắn chết lặng.
Hóa ra, hóa ra kẻ đi săn lại trở thành vật săn của con mồi.
" Đọc lớn cho ta nghe xem!" - Hạ Thất Phượng vẻ mặt khinh bỉ cười nhạt nhìn hắn.
Hắn ánh mắt tức giận nhưng vô lực, uất hận nhìn cô nhưng vẫn phải vâng lời làm theo.
" Thần chủ đại nhân, Giang Lĩnh ta tuổi già sức yếu lại vô phúc có một đứa con trai vô tích sự.
Ta cũng rõ lệ luật chốn thương trường.
Nguyện đem nửa số tài sản quân doanh Giang gia, cống nạp cho người.
Khẩn xin được gạch tên nghiệt chủng Giang Minh Vãn ra khỏi sách tộc, lượt bỏ toàn bộ quyền lợi cũng như thừa kế.......
Mọi việc đều có nhân quả, hắn đã theo ngươi nhiều năm, vô cùng hiếu kính.
Nếu ngươi đã không thuận mắt, muốn từ mặt đứa con này, vậy cũng tốt.
Chỉ là có phần đáng tiếc.
Chi bằng giao hắn cho ta, nhà ngươi sẽ không cần tốn một xu lại còn có thể có thêm nhiều vàng ngọc....
Thần chủ tính quả thật phi phàm, vậy chi bằng nghe lời người.
Hồng phúc người ban, ta đương nhiên không dám chối từ....
Nhưng mà bổn tọa có một điều kiện ngươi phải làm cha hắn đến 2 tuần hương sau...
Việc này không khó.
Giao định!" - Giang Lĩnh cắn răng đọc to vanh vách từng câu từng chữ, từng lần đều khiến tim hắn đau nhói.
" Nửa tài sản quân doanh Giang gia...!thật nực cười.
Quân doanh các người từ đâu không phải tài sản đã thuế chấp để gạch tên Giang Thiên Sở sao? Lấy tài sản nhà ta thế chấp cho nhà ta.
Ngươi nghĩ ta điên sao?" - Hạ Thất Phượng bực tức nói.
" Hóa ra, từ trước đến nay ta vẫn chưa từng thắng ngươi.
Cứ nghĩ Tam gia và Giang gia đã có giao hảo tốt.
Ngươi để ta tự do trong quân doanh thật chất là ngầm để ta thay ngươi điều hành.
Mượn tay kiếm lợi....!Giang Lĩnh ta đời này lại thua trong tay một nữ nhân như ngươi.
Đến con trai lớn, con gái giữa cũng đều mất." - Giang Lĩnh cười điên dại nói.
" Diễn kịch cũng hay thật! Còn không phải là ngươi tham sao? Nếu còn tiếp tục tham, sợ là đến con gái nhỏ cũng không còn...!Nói, ngươi muốn phản hay phục tùng." - Hạ Thất Phượng đanh thép nói.
" Ta...ta...!chấp thuận...!Ngươi đem hắn đi đi.
Số vàng đó là của hồi môn cho hắn, ta không nhận.
Bảo hắn sống cho tốt, phải sống thật tốt." - Giang Lĩnh khóc lặng chết tâm mà nói.
" Vì đệ muội, việc ân oán ta mới giữ mặt mũi cho nhà ngươi.
Đợi đệ muội ta khỏe lại.
Ta sẽ cho ngươi sang đá cửa lớn Giang gia, làm hỷ sự long trọng nhất Yên Nam." - Hạ Thất Phượng nói rồi thu lại toàn bộ sát khí.