" Lẽ nào hôm nay, cô cô mời tất cả bọn ta ở lại chỉ có bấy nhiêu việc.
Trước giờ người chưa từng tùy tiện như vậy." - Giang Lĩnh lãnh đạm húp lấy ngụm trà nói.
" Ta đúng là, chỉ có nhiêu đó việc.
Việc còn lại là của A Phượng, nhưng lại cực kì hệ trọng.
Đó là tục lệ.
Không thể làm trái." - Cô cô có chút đắc ý, trong nét cười có chút âm hiểm.
Vẫn còn chuyện khác sao?
Hạ Thất Phượng nghiêm túc chỉnh lại y phục, thở một hơi dài lấy dũng khí rồi chỉnh lại nét mặt.
" Tiểu đệ ở đâu?" - Cô khẽ giọng hỏi nam nhi đứng cách đó không xa.
" À...!đệ ấy chắc vẫn còn ở với các y sĩ của Đông Phương Các.
Đang ở bên kia xem xét lại dược liệu." - Nam nhi kia kính cẩn đáp.
" Gọi ta làm gì?...!À trưởng tỷ.
Lâu rồi không gặp." - Một nam nhân khác từ phía cánh hong bãi đình chạy đến ôm chầm lấy Hạ Thất Phượng.
Có vẻ họ rất thân thuộc, Hạ Thất Phượng cũng không có chút phản kháng mà dịu dàng xoa đầu hắn.
Dáng dấp người này cao nhưng không lớn, mình hạt sương mai tựa như nữ nhân.
Gương mặt trắng trẻo yêu kiều với đôi mắt tròn long lanh vô cùng lanh lợi.
Toát ra một khí chất bất phàm, cuốn hút đến lạ.
Hơn nữa giọng nói lại đặc biệt nhẹ nhàng ngọt ngào.
Nếu không phải vì Hạ Thất Phượng gọi là tiểu đệ cũng thật sự không nhìn ra.
" Tỷ, y phục cũng đẹp đấy.
Nhưng hình như có chút quen mắt....!À đúng rồi.
Là Hỷ y, tỷ muốn hỏi cưới ai sao?" - Nam nhân đó nhẹ nhàng nói, tay chân líu lo nắm lấy vạt áo của cô mà nhìn ngắm.
Hạ Thất Phượng cười khẽ, đôi mắt đượm nặng trĩu, trìu mến nhìn đứa trẻ trước mặt.
" Tiểu đệ của ta lớn rồi!" - Cô cười hiền từ nói.
Nhưng mà y phục hỏi cưới???
" À đúng rồi.
Giới thiệu với cư vị, tam tiểu tổ tông nhà ta.
Người thừa hưởng huyết thống Tam gia.
Lễ Đăng Nguyên năm nay, mọi thứ thông qua họ." - Cô cô niềm nở giới thiệu.
" Hỏa Trùng Phong Duật"
Hắn là kẻ phong tuấn tiêu soái, thống lĩnh quân binh của Tam Gia.
Người cao lớn nãy giờ luôn lo toan mọi việc, tuy có chút thô lỗ nhưng lại rất ấm áp.
" Hỏa Kỳ Khảm Ngọc"
Tiểu đệ mình hạt sương mai, khiến ai ai cũng yêu mến.
" Tuyế...!Hạ Thất Phượng"
Cô cô từ từ giới thiệu, họ cũng lễ phép chào hỏi.
Nhưng ban nãy tươi vui hòa nhã bao nhiêu, lúc bước về phía trước lại có chút nghiêm túc, uy nghi bề vệ bấy nhiêu.
Hào quang tỏa ra vô cùng rực rỡ.
3 vị tổ tông này quả là đáng gồm.
Nhưng xét về nghĩa họ...!Khảm Ngọc và Phong Duật sẽ là người có tiềm ẩn nguy cơ chính là gia chủ thật sự.
Còn Hạ Thất Phượng chỉ là kế thừa y bát, lên làm tiểu thư.
Nhưng tính tình của Hạ Thất Phượng đặc biệt khó khăn.
Cô không muốn bị gọi là tiểu thư, chỉ cho gia nô gọi là tiểu chủ.
" Tiểu chủ!" - Một nữ gia nô chạy đến thi lễ kính cẩn nói.
Hạ Thất Phượng khẽ gật đầu tỏ ý đáp lại.
" Những gì người căn dặn chúng nô tỳ đã chuẩn bị xong hết rồi ạ." - Gia nô nói.
" Gọi Tử Nghĩa y sinh, mang chúng hết ra đây." - Cô trầm mặc nói.
Họ liền răm rắp làm theo.
Thấy vẻ mặt Hạ Thất Phượng có vẻ nghiêm trọng lại thêm 2 từ " Tử Nghĩa" mặt Khảm Ngọc cắt không còn giọt máu, vội quay sang hỏi cô.
" Tỷ, có việc gì quan trọng sao?" - Khảm Ngọc lo sợ
Hạ Thất Phượng không đáp, đưa đôi mắt sắc lạnh về phía cậu, gượng mặt có chút trầm nhẹ.
Một tên nam tử mặt trắng thư sinh chạy đến.
Hắn là con trai độc tôn của chủ y quán Đông Phương.
Đông Phương Các là nơi buôn bán dược liệu y phẩm lớn và quý nhất Yên Nam.
Họ có một dãy núi riêng chuyên trồng dược liệu quí hiểm.
Phải nói họ là một chín một mười với Tam gia nếu so về tầm vóc ảnh hưởng.
Nhưng mà, nghe nói chủ của Đông Phương Các là người của Tam Gia.
Từ đó so ra, vị thế của kẻ này cũng không tồi.
Nhưng dáng vẻ mọt sách này cũng thật là....
" Tiểu chủ" - Bọn họ kính cẩn chào hỏi.
Gia nô bê lên thùng lớn thùng nhỏ rất nhiều, chúng bị phủ tất thẩy lên tấm vải nâu lớn.
Nếu so về hàng người, là hơn 90 đấu.
Còn có 20 nữ tỳ mang hộp nhỏ đi theo, cũng phủ vải không thể thấy vật bên trong.
Hạ Thất Phượng nhẹ nhàng phất tay, gia nô đều hiểu ý kéo lớp vải ra.
Điều khiến ai cũng bất ngờ là màu đỏ rực đó.
Lộc Sung Hỷ, đây là sính lễ hỏi cưới cổ truyền của người dị tộc.
Vô cùng lộng lẫy sa hoa.
" Đệ nói đúng.
Thứ ta đang mặc là áo hỏi cưới....!Hai đệ có muốn nói gì với ta không?" - Cô bình thản nói.
Khảm Ngọc chết tâm, nắm lấy tay cô, chân mất lực liền quỳ sụp xuống.
Đôi mắt ươn ướt, khuôn mặt nhỏ cũng dần mang nét đau buồn.