Nói nhiều cũng không lấy đâu đủ từ để diễn tả.
Chỉ thấy Hạ Thất Phượng bây giờ vừa có chút thất vọng, cô độc, buồn bã.
Từ nhiều năm trước, khi bị phát hiện bản thân là Phượng Yêu, từng người từng người tiến đến gần, lợi dụng, trục lợi, kinh hãi, khiếp sợ, phỉ báng.
Để an an ổn ổn sống tiếp, để Hạ gia không bị mang tiếng chứa nghiệt súc cũng chỉ có thể đành để mấy vị tiên nhân tu luyện tại ngọn núi này, phong ấn chân thân Phượng Yêu vào núi.
Vừa trấn giữ được lãnh thổ vừa tạo ra tiên khí cho Phục Linh sơn.
Nhưng mà, nếu chuyện đơn giản thì đã không có gì để nói.
Tách chân thân ra khỏi cơ thể của người tu tiên, không khác nào tẩm độc khiến người đó chết từ từ.
Đặt biệt với cô, khi linh lực ngày càng lớn dần, không có chân thân gánh đỡ, nếu không có đủ khả năng chứa đựng chúng trong cơ thể sẽ khiến mạng sống treo dây.
Còn nếu giữ được chúng, về lâu dài cũng không phải là người sống thọ.
Hôm nay cô ấy phá bỏ kết giới rồi, cũng xem như lấy lại được phần thiếu hụt của cơ thể.
Sẽ không khiến cô ấy chịu tổn thương về lâu dài nữa.
Cô làm xong việc liền chầm chậm tiến về phía chiếc ghế trưởng môn, bình thản an tọa.
Phượng Hoàng cũng đã thượng đỉnh, tỏa ra ánh vàng rực khắp vùng trời.
" Ta chưa từng nghĩ hôm nay lại thẩm tra nhiều việc như vậy? Lại là cùng từ nhà họ Trương.
Cũng thật trùng hợp.
Vậy cứ theo tuần tự mà làm vậy.
Chầm chậm từng việc, Trương tướng quân thấy ta phạt người nhà ông như vậy có gì sai sao?" - Hạ Thất Phượng mệt mỏi nói.
" Hảo, nếu ngươi đã muốn nói chuyện chính đáng thì lão tử cũng không ngại nhắc dùm cô.
Lộc Cô đã giao kèo với ta.
Toàn bộ Lộc tộc và động Huyền Băng đều sẽ thuộc về ta nếu ta thắng ngươi.
Giờ đây ngọc ta đã bày, ngươi đem hồn ma kia ra đối chứng, trả lại trong sạch cho môn sinh của ta." - Trương Hàn quát tháo nói.
Hạ Thất Phượng trầm mặc nhìn vào lớp khăn đang phủ lên mảnh ngọc, bưng nhẹ chén trà mà Tiểu Ái vừa pha ra gạt bớt hơi nóng.
" Hạ Vy " - Cô đơn giản gọi.
Hả??? Gọi mình sao? Trời ạ, đứng ở sau cả làng người mà cô ta vẫn nhìn ra sao? Cũng dọa chết ta rồi, có bao giờ gọi ta như vậy đâu chứ?
Giản Sơ Mạn sợ xanh mật, dù rất sợ nhưng cành sợ hơn là sư phụ sẽ nổi giận, đến đó thì sẽ khổ sở đến dường nào.
" Đừng sợ.
Ta đi cùng muội." - Giang Nguyệt Ly nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run của Giản Sơ Mạn an ủi, hai người đều có sự sợ hãi, nhưng vẫn quyết định tự mình bước ra ngoài gặp Hạ Thất Phượng.
Hai đứa trẻ đứng giữa sân lớn nhìn lên phía trưởng môn chờ đợi căn dặn.
Nhưng Hạ Thất Phượng dường như lại có chút không vui, mặt mày cau có khi thấy họ.
Sự chán ghét thể hiện hết trên mặt.
" Đồ nhi bái kiến sư phụ." - Giản Sơ Mạn lễ phép bái kiến.
Nghe Sơ Mạn bái, Giang Nguyệt Ly cũng có chút giật mình, chợt cúi người khoanh tay: " Bái kiến ..."
Lời nói chưa dứt đã có tiếng hắng giọng liền dừng lại.
Gương mặt máu không còn một giọt.
" Sư phụ có gì chỉ dạy ạ?" - Giản Sơ Mạn thảo mai nói, còn tươi cười một cái.
Thời khắc này không giả ngu thì chỉ có chết.
" Đó là đệ tử của trưởng môn sao? Là một tiểu cô nương à!" - Người xung quanh kinh ngạc.
" A tỷ đến lúc rồi." - San Vy đứng dậy, gọi ra cây ma trượng vội nói.
Hạ Thất Phượng cũng nhanh chóng đứng lên, thoắt cái hai tay là đóm lửa gọi ra một quyển sách xe lơ lửng giữa không trung.
Ma trượng vừa gọi ra đã kéo mây đen ồ ạt xong tới, bao trùm mọi thứ.
Hạ Thất Phượng chăm chú nhìn sách tre rồi vội lật vào một trang trắng vút tay về phía trước.
Như có tiên lực liền biến thành lửa, hung hãn tiến về phía trước.
Là muốn đốt lửa giết người à!!! Trời oi cứu con, Hạ Thất Phượng ngươi không thể nhận tâm với đứa trẻ như vậy được.
Giản Sơ Mạn lại càng hoảng hơn, lập tức có bàn tay nhỏ nắm lấy muốn kéo cô ra ngoài, là tay của Giang Nguyệt Ly.
Đúng là chỉ có Nguyệt Ly là yêu thương cô nhất.
Đi theo Nguyệt Ly mới là đường sống của cô.
" Đừng chạy.
Ta không khiến ngươi bị thương đâu." - Giọng của Hạ Thất Phượng đột nhiên vang lên trong đầu cô.
Lửa cháy phừng phừng mây đen vây quanh đến đường ra còn không rõ, sao có thể chắc là vô sự.
Sợ đến Hạ Thất Phượng còn không thể nhìn ra cô đang ở đâu.
...!Khoan đã!!! Không phải chứ, nếu nhớ không lầm, đêm hôm qua lúc cô thiếp đi có mơ qua một giấc mơ.
Một nữ nhân đã giúp cô lau người, thay y phục, còn đút thuốc giúp cô hạ sốt.
Sau đó lại xem sắc mặt cô, đeo cho cô một miếng ngọc nhỏ trên cổ.
Lúc nãy thay đồ cứ nghĩ mãi về chuyện của Hạ Thất Phượng mà không để ý, giờ mới thấy thứ trong giấc mơ đã an vị trên người rồi.
Nghĩ tới đó, cái não bé của cô liền không hoạt động nữa, hành động cũng dừng lại.
Vốn đang chạy ra ngoài với Giang Nguyệt Ly, lại dừng phắc lại, khiến Giang Nguyệt Ly tay đang siết chặt cũng không thể bước tiếp.
* Rầm rầm rầm * Tầng kết giới bao bọc xung quanh tự dưng nứt ra, các vết nứt ngày cành chằng chịt, lại sắp vỡ nữa rồi.
Nhưng lần này nó lại giống như thủy tinh sắc lẹm vậy, chuyện quan trọng là nếu rơi thì sẽ rơi trúng vào người đám trẻ nhiều nhất.
Người dân thì không sao? Ít nhất họ không có linh lực, cũng không phải là bị người khác đánh, cùng lắm là như vết kiến cắn, không quá nặng nề.
Nhưng là bọn trẻ thì hậu quả không lường.
* A ...zz.a...a...* Tiếng khóc than gào la đầy thống khổ vang lên, nhưng đây chắc chắn không phải âm thanh của người phàm, tiếng cứ vang vọng lạnh lẽo, như oan ức lâu năm tích tụ mà thành.
Nghe vô cùng đáng sợ.
Âm khí nặng nề cũng bắt đầu bốc lên, màu khí đen đặc tiến đến, mùi rất hắc, rất khó chịu.
" Tiểu Sơ Mạn, nếu không chạy sẽ chết đấy." - Giang Nguyệt Ly cố gắng gào thét kéo Giản Sơ Mạn đi.
Nhưng sao mình lại có cảm giác phải nghe lời Hạ Thất Phượng, giữ tỷ ấy ở lại trong đây thế này.
* Rầm * Mảnh nứt linh lực bắt đầu rơi xuống.
Người bình thường đều sẽ không thấy, nhưng người tu tiên thì không khỏi kêu gào lo sợ, bởi vì cũng chỉ họ mới hiểu hậu quả nó gây ra nặng đến mức nào.
Một tiếng rầm đổ xuống, khói bụi mịt mùng, mây đen bị ma trượng điều khiển mà bay lên cao, khiến không gian quanh đó dần rõ ràng hơn.
" Làm rất tốt " - Giọng Hạ Thất Phượng cứ cao cao cất lên bên tai Giản Sơ Mạn.
" Sư phụ " - Cô ngơ ngác quay lại nhìn người đang bồng mình trên tay, ôm vào lòng để bảo vệ.
Thì ra vào ban nãy, lúc kết giới rơi xuống, Hạ Thất Phượng đã kịp bay vào ôm lấy, che chắn cho cô.
" Khoan đã, sư tỷ, Nguyệt Ly.
" - Giản Sơ Mạn vừa tỉnh hồn sau cơn mê vội gọi.
" Ta không sao! Xin lỗi." - Giang Nguyệt Ly giọng buồn bã, có chút đau lòng đáp.
" Trưởng môn xem ra không những muốn trị tội môn sinh Trương gia, đến việc giặc trong nhà cũng không còn muốn làm ngơ rồi." - Giọng nữ có chút quen thuộc nói.
" Các ngươi đều là đầu tay tiếp sức cho nhau mà làm, việc này đều có liên quan đến các người, sao lại chỉ trị tội vài ba người xem như qua chuyện.
Huống hồ là kẻ dám dùng tới Tà thuật như ngươi.
A Sương cô nương, tỳ nữ hầu cung của ta." - Hạ Thất Phượng cũng không để yên, liền đáp.
Màn khói bụi tan hết mới thấy rõ, thân giá y đỏ đang ôm Giản Sơ Mạn đương nhiên là Hạ Thất Phượng.
Còn người cô nương áo xanh còn lại đang ôm Giang Nguyệt Ly chính là A Sương, cung nữ hậu cận của Hạ Thất Phượng.
Kì quái là một bên mắt A Sương đen nhánh, còn mọc ra một chiếc sừng bên phải, móng cũng bắt đầu dài ra, đầu ngón tay tím tái.
Toàn bộ âm khí cuồn cuộn bốc lên lúc nãy, từ khi nào đã nằm gọn trong tay cô ta.