Trương Khang vội chạy đến nơi diễn ra hội thẩm, bóng dáng hắn khuất đi.
Từ Dung từ cành trúc phá thuật ẩn đáp xuống nền nước đang hòa làm một với máu của Hạ Thất Phượng.
Thân xác kia nằm chết lặng, máu chảy lan ra một mảng lớn.
Cô ta khẽ ngồi xuống thám thính mạch tượng, tất cả đều đã ngừng động, cuối cùng thì đã chết thật rồi.
Cô ta liền như nhớ ra gì đó, lục lọi người Hạ Thất Phượng, cuối cùng liền nằm lấy mảnh ngọc bội điều lệnh của cô rồi đứng phắc dậy.
" Tạm biệt chủ thượng.
Ta tự do rồi, không cần nhờ cô bảo bọc nữa." - Cô ta như thâm thù đại hận nói, lực chân cũng không khoan nhượng đá mạnh một cái về hướng bụng Hạ Thất Phượng.
Nhưng mà....
* Phặc * Một bàn tay yếu ớt bắt lấy cổ chân cô ta.
Đôi mắt phượng khẽ mở ra, vô cùng yếu ớt đờ đẫn.
Một giọng thống khổ khẩn cầu đầy yếu lực nói với cô ta: " Từ Dung...!cứu ta " Bằng chút hơi tàn cuối cùng Hạ Thất Phượng xem cô ta như tia hi vọng cứu lấy mình, cố gắng nắm lấy cô ta.
" Hực...!ngươi đi mà chết đi." - Từ Dung tuyệt tình nói rồi đạp mạnh một phát hất tay Hạ Thất Phượng ra.
Hạ Thất Phượng cả người vô lực, không có sức chống trả, cố gượng gượng dậy nhưng liền bị cô ta kéo ra nắm tóc kéo ra vựt nước sâu hơn nhấn chìm trong đấy.
Người kia hết sức vùng vẫy, cô ấy là chân mệnh họa phượng nhất định sẽ có được cơ hội sống cuối cùng, nhưng chỉ cần cô ấy chết, Từ Dung sẽ được tự do.
Bởi vì, Từ Dung là phân thân từ thần hồn Hỏa Phượng năm đó vô tình thoát ra ngoài.
Tham vọng sống, giấc mộng nhân gian dường như lấn chiếm sự trung thành vốn có của một phân thân đối với chủ thượng của mình.
Nhìn chủ thượng dưới nước đã ngạt thở đến chết vẫn không khiến cô ta an tâm, đôi tay cô ta, một tay bóp cổ ghì chặt Hạ Thất Phượng dưới nước, một tay kéo đến phần tóc cài, kéo ra chiếc trâm sắc nhọn, trong mắt chỉ còn lại toàn là sát ý.
Cuối cùng một nhát rồi lại hai nhát đâm xuống tim, phần bụng chứa đựng nội đan, rồi là giữa ngực nơi tập trung linh lực của Hạ Thất Phượng, máu ngày càng chảy ra nhiều thêm, lan rộng đến mức cả dòng nước chảy xuống đều ám sắc đỏ cùng một mùi tanh nồng.
Lần này xem như đã triệt để giết ch.ết Hạ Thất Phượng, cô ta nhẹ nhõm đứng thẳng người, lôi xác người đã ra đi thêm một đoạn nữa, ném thân ấy mặc cho va đập vào vách đá, trôi theo dòng thác.
Sau đó bình thản tiến lên bờ, dùng linh lực rửa sạch thân thể.
Dùng bàn tay đã rướm máu xoa xoa phần bụng: " Con ngoan, đã không còn ai có thể làm hại đến con nữa rồi!" - Cô ta nói rồi cười đểu như kẻ điên, nhưng trong đó lại có thể nhìn ra nhiều hơn sự tha hóa dần diễn ra rất mạnh mẽ.
Cuối cùng vẫn như lang quân của mình, bình thản bước đến nơi hội thẩm.
Luồng sáng từ trán cô ta biến mất, những hình ảnh kia cũng không còn, mọi người mới kinh hãi với những con người trước mắt.
" Xem xem, rõ ràng là một thai phụ, lại làm ra loại chuyện này, xem ra ngươi cũng rất khỏe đấy.
Với tội trạng này, vẫn còn chối.
Xem ra đứa trẻ trong bụng mệnh khổ rồi." - Hạ Thất Phượng lạnh nhạt nói.
" Xin lỗi, ta không cố ý.
Người bỏ qua cho ta đi mà chủ thượng." - Lần này cô ta biết sợ rồi liền òa lên khóc.
Hạ Thất Phượng khinh bỉ ra mặt: " Ngươi đúng là không cố ý...!ngươi cố tình, đúng không?...!Với cả, ngươi đang bán thảm cho ai.
11 năm tách biệt liền không thể phân biệt nổi thần hồn nữa rồi.
Người ngươi cần xin lỗi vẫn còn đang thập tử nhất sinh đây này." - Hạ Thất Phượng đanh thép nói rồi đập mạnh chiếc roi vào tảng đá ban nãy.
Hình ảnh một chiếc động xanh lam cẩm thạch hiện ra, trong đó là lớp lớp người của Lộc tộc đang tụ hội linh lực hướng về một điểm.
Nơi thi thể bị cô ta ném xuống thác nước đang nằm.
Đây là cách để thu thập những mảnh linh thức vỡ vụng cuối cùng, cũng là hi vọng mong manh để Hạ Thất Phượng niết bàn trùng sinh.
Thân thể đó trên thực tế còn thảm hơn tưởng tượng, gương mặt đã dần đen lại, bao phủ một màu tím của người chết ngạt nước, vốn lớp áo khá ít và mỏng lại bị vết trâm đâm, cung bắn càng khiến thân thể thêm phần thảm hại.
Ai nhìn thấy cũng chỉ có thể mắt tròn mắt dẹp hãi hùng trước cảnh tượng này.
" A Phượng" / " A Thất " - Bọn họ thống khổ gào lên.
Đến kẻ gây ra việc này cũng dường như không tưởng tượng đến mức độ sẽ khủng khiếp như vậy.
Cô ta đầy kinh ngạc nhìn thân xác kia, vết thương chằng chịt còn có vết xanh lam của Băng Quyết Thương.
" Ngạc nhiên lắm sao? Cô cũng không cần đến mức như vậy, bởi vì cô tham sống sợ chết nên cũng giúp cô ấy có thêm cơ hội.
Để ta xem, lần này thì ai cứu nổi cô." - Hạ Thất Phượng mà không phải nói đúng hơn là thần hồn Hỏa Phượng mới đúng.
Người Trương gia cùng cô ta mặt cắt không còn giọt máu.
Hỏa Phượng nhẹ nhàng cởi bỏ phần váy che chân mình ra.
Ngỡ như sẽ là thứ ô uế, nhưng đó lại khiến cho mọi người ngỡ ngàng.
Hỏa Phượng không hề có chân trái, toàn bộ chỉ là đám khói mờ nhạt.
Ánh sáng từ 2 cơ thể Hỏa Phượng và Từ Dung đồng loạt sáng lên, chúng như là một, vô cùng tương khít.
Bấy giờ mới hiện rõ, Hỏa Phượng là còn phượng hoàng lửa to lớn không có chân trái, còn Từ Dung lại là chiếc chân còn lại của nó.
Nguồn ánh sáng như có linh thức hút lấy Từ Dung.
Phải biết một điều, phân thân thần hồn không được phép vướng nợ trần, nhưng mà cô ta lại mang thai rồi.
Việc đó đồng nghĩa là toàn tộc của kẻ trần gian, cô ta và cả con cô ta đều phải chết.
" Xem ai cứu được cô." - Hỏa Phượng đanh thép quát.
" Nóng, cứu ra, A Khang cứu ta.
Ta nóng" - Cô ta dường như thân thể bị đốt cháy, tay chân đã dần đen khét, nửa gương mặt đã bị hủy dung đến vô cùng gớm ghiếc.
Đến mức người Trương gia còn tặc lưỡi chê cười, thần linh không dám ra tay tương trợ.
Đến lúc này mới thấy rõ, cô ta đã hoàn toàn bị cô lập.
" Cứu ta, cứu con ta." - cô ta yếu ớt than vãn không khác gì Hạ Thất Phượng ban nãy.
Cô nhìn về phía tảng đá, thân xác người kia thảm hại cỡ nào, dần nhớ về quá khứ chủ thượng dù biết cô ta là phần hồn của mình cũng chưa từng cưỡng đoạt tự do của cô, nhớ về những thứ tốt đẹp, và vô tình nhớ tới.
" Nếu sau này không có ta bên cạnh, ngươi hãy dùng hết linh lực của mình, khẩn xin Hỏa Thần của Tiêu Yến Hương Điện.
Người ấy nhất định giúp được ngươi." - Đây là lời mà lúc trước khi Hạ Thất Phượng biết cô ta đã hoài thai đã nói, lúc đó Hạ Thất Phượng cũng phải xuất chinh vào cuộc chiến cam ro không rõ ngày về.
Cô ta liền dùng chút lực tàn cuối cùng phóng kích linh lực cầu xin đến tiên kinh, đánh động được chuông của Tiêu Yến Hương điện.
" Hỏa Thần cứu ta " - Cô ta gào khóc lên.
Mọi thứ sau đó đều dừng hết lại, Lộc tộc đang truyền linh lực cũng bị phản phệ là đứt đoạn buộc phải dừng.
Ánh sáng đang hút lấy giữa Hỏa Phượng và cô ta cũng dần lại, cô ta ngã xuống nằm thoi thóp trên mặt đất.
Thân xác cũng không còn như trước, đã điêu tàn đến dường nào.
" Hức...!cuối cùng cũng chịu nói.
Còn nghĩ phải bổ não cô ra để cô nhớ đấy chứ." - Hỏa Phượng khinh bỉ nói.