Lại một buổi sớm mới, lần này Hạ Thất Phượng được nhà họ cho đi theo xem họ làm việc hằng ngày.
Nghe nói ngày này trong tuần là một ngày đặc biệt, toàn bộ người trong tộc sẽ tụ lại trong cái nhà lớn để họp và trao đổi vấn đề sinh hoạt hoặc những việc liên quan đến biên cương, cai trị.
" Ấy, người Yên Nam này không được vào trong.
" - một tên đứng gác cổng chỉ vào cô nghiêm khắc nói.
" Không sao không sao.
Cô ấy là a hoàn nhà ta, cô ta không biết tiếng của chúng ta, cũng nghe không hiểu.
Không có vấn đề gì đâu." - Khương Nhị vội nói lại.
Cũng nhờ vậy mà tên kia mới cho qua, cô thuận lợi cùng họ tiến vào trong.
Lần này khác lần trước, dù vẫn không khác gì lầu xanh nhưng mấy tên nam nhân lại không còn trụy lạc mà lại bày ra dáng vẻ ủ rủ, mặt mày tối xầm vô cùng khó coi.
" Người cũng đến đủ rồi, vậy ta sẽ nói thẳng.
Hiện tại tình trạng của chúng ta đang rất xấu.
Quân Yên Nam đã đánh chiếm thành công Tứ Cương, Tề đế lực bất tòng tong chỉ có thể giao nộp.
Bây giờ Nam Cương này đang nằm trong thế gọng kiềm, bọn chúng nói 5 ngày sau sẽ cho binh vây đánh.
Các ngươi có kế sách gì không?" - Tên trưởng tộc dáng vẻ nghiêm túc nói.
Lời này nói ra khiến ai cũng phải ngẫm nghĩ thật kĩ, nói mới để ý, ngoài Hạ Thất Phượng thì vẫn còn 3 người nữ nhân hôm trước nói chuyện với cô ở đây.
Nữ nhân lúc này chỉ có nhiệm vụ rót nước rót trà, đấm bóp cho nam nhân của mình, ngoài ra không có quyền lên tiếng.
Cô cũng chỉ đành miễn cưỡng là bưng trà rót nước xoa bóp cho Khương Sa, cậu cũng rất ngại khi cô làm vậy nhưng cũng phải cho qua, dù sao cũng là luật bất thành văn rồi.
Tứ Cương là vùng đất cạnh bên cánh trái của Nam Cương, vô cùng rộng lớn, Yên Nam thì ở bên cánh phải.
Bên nào cũng là đất liền đất sông liền sông.
Tứ Cương bị chiếm thì ít nhiều cũng gây ra khó khăn cho nơi đây, không thể khinh địch được.
" Bọn Yên Nam ẻo lả thì làm được gì, chúng ta cứ đánh cho chúng tan tành thôi.
Ta săn chúng như săn thú, coi chúng như rôm rạ trên sa mạc.
Có gì phải sợ?" - Một tên tướng sĩ Nam Cương cao ngạo nói.
" Khương Tĩnh huynh có điều không biết.
Gần đây bọn chúng có một nữ tướng quân, tuy là chúng cũng không mấy coi trọng nhưng đối với quân ta mà nói cũng gọi là rất hiểm hách.
So với những tên kia thì năng lực hơn hẳn, một người đánh chết 20 người.
Mà nghe nói, một số tướng sĩ của chúng xuất thân tiên môn, nếu như chúng muốn vây diệt ta, dùng tới cái loại pháp thuật kì quặc đó thì ta cũng sẽ rất khó nói đó." - Một người khác lại nói.
" Nữ nhân? Binh sĩ Nam Cương ta lại không thắng được một nữ nhân.
Nếu chúng dùng thứ đó đánh thì đất Nam Cương ta đường núi hiểm hách, nhiều chỗ ẩn nấp như vậy, lại sợ sao? Phượng hoàng trên cao che chở, cái danh đại bàng sa mạc là để nói cho oai sao?" - Tên Khương Tĩnh kia lại ngạo mạn đáp.
" Haizzz, huynh đã 3 tháng không ra chiến trường nên không hiểu." - người kia lắc đầu thở dài nói.
Tên Khương Tĩnh đang cười cũng tắt ngủm vào trong, sự bất mãn và khinh thường hiện đầy trên mặt.
" Được rồi, đừng cãi nữa.
Mang hắn vào đây." - Tên trưởng môn đầy phiền não nói rồi truyền người vào.
Bên ngoài hai tên lính canh lôi vào một người đàn ông thân thể tàn tạ, trên mặt và tay chân đều bị lỡ loét như bị lửa đốt.
Xương trắng trên bàn tay còn thấy rõ mồn một, trên người còn chảy ra thứ dịch vàng vàng đen đen cực kỳ kinh dị, khắp người còn hôi thói nữa.
" Ấy kinh tởm quá." - Mấy người ngồi đó 3 phần sợ hãi 7 phần kinh tởm che mũi lại nói.
" Trật tự một chút.
Đây chính là 1 trong 20 binh sĩ lúc đó đấu với nữ nhân kia.
Những tên còn lại đều đã chết, các ngươi xem.
Tình trạng này thì khinh suất được sao?" - tên trưởng tộc cao giọng nói.
" Tới nong nỗi này sao?" - mấy người kia bàn tán xì xầm.
" Nữ nhân đó dù kiếm pháp hay cung tiễn đều rất thành thạo, mũi tên bắn ra còn kéo theo lửa đỏ, sát thương rất lớn.
Có thể giết 5 người một lúc, rất nguy hiểm." - Tên binh sĩ đó khó khăn dùng thủ ngữ để truyền đạt lại.
Hạ Thất Phượng ngồi nghe, mỗi chữ đều hiểu.
Thật ra cô chỉ giở vờ, để thuận lợi cho kế sách này cô đã học tiếng Nam Cương, cho nên chỉ cần họ nói một điều gì quan trọng thì chính là bất lợi lớn.
" Nói về tiễn pháp, kiếm thuật không phải ở đây chúng ta cũng có Khương Sa rồi sao, thằng bé rất giỏi đó.
Nếu cho thằng bé ra quân thì sao? " - Khương Tĩnh lại tiếp lời.
" Đúng đó, để thằng bé đối đầu với cô ta." - Mấy người khác liền tán thành ăn theo.
Tình thế này ép cả nhà Khương Sa vô cùng ái ngại, dù sao cũng mới 14 tuổi.
" Được hi sinh vì Nam Cương là vinh hạnh của Khương Sa, con tuyệt đối sẽ cố gắng." - Khương Sa vội đứng lên, lễ phép nói.
" Nói hay lắm." - Xung quanh vỗ tay khen ngợi.
" a...hơ a~.
" - binh sĩ ban nãy vừa nhìn về phía Khương Sa liền la lớn, sợ hãi đến ngồi bệt xuống đất, hắn nhìn đến kinh sợ phát hoảng lên mà gắng quỳ lạy về phía đó.
" Có chuyện gì vậy?" - Xung quanh xì xầm khó hiểu.
Tên đó vô cùng hoảng loạn, kéo kéo tay lính canh chỉ chỉ về phía bên cạnh Khương Sa ú ớ nói gì đó, hai mắt đỏ hoe đầy kinh sợ.
" Chuyện gì?" - Trưởng tộc quát lớn.
" A" - Tên đó vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, la lớn rồi nghĩ quẩn kiếm lấy thanh kiếm của 1 tên lính canh cắt cổ tự vẫn.
Ai ở đó cũng phải bàng hoàng chấn động.
Việc gì khiến hắn sợ như vậy?
" Khương Sa, ngươi đã làm gì?" - trưởng tộc quát lớn.
Khương Sa cũng ngớ người đứng đực ra, cậu nãy giờ thật sự không có làm gì cả.
Hạ Thất Phượng thấy vậy lại bỗng dưng đứng lên, ngón tay khẽ cử động như đang ra ám hiệu.
" Không, là cô ta.
Ban nãy ta thấy tên đó chỉ vào cô ta.
Thật là đáng sợ." - Uyên Nhi và Hạnh Nhi gào rú lên đầy sợ hãi, dùng giọng Nam Cương sớm đã sỏi cửa mình mà tỏ vẻ kinh sợ nói.
" Người đâu, mau bắt cô ta lại." - Tên trưởng tộc cũng quính quáng cả lên, vội vỗ về mỹ nhân mà hạ lệnh.
Mấy nam nhân xung quanh không hiểu sao lại hăng hái cùng mấy tên lính canh lao vào muốn bắt lấy cô.
Khương Sa thấy sự tình nguy hiểm liền lấy người che cô lại.
mũi kiếm khắp nơi chĩa về phía hai người.
* Ầm * tiếng va đập lớn.
" Yêu...yêu quái.
Mau giết cô ta." - Tên trưởng tộc bị làm cho 1 phen kinh sợ...!hoảng nói.
" Nhật Hạ dừng lại." - Khương Sa và Khương Nhị vội can cô lại.
Ban nãy đám người xông lên, Khương Sa nhanh chóng lách người mới đỡ cho cô được một kiếm.
Cô lại không biết tốt xấu đẩy cậu ra, bản thân tụ linh lực ở hai tay đánh cho mấy tên đó một chưởng.
Đám người đó nghe hiệu lệnh lại xông lên.
Lần này không may cho chúng là cô với được một thanh kiếm.
Từng người tiến lại liền bị cô cho ăn một cước hoặc một kiếm phải lùi về sau.
" Khương Nhị, nhà ông nuôi giặc à." - Một tên trong đó.
" Sát " - tên trưởng tộc lại hô lên.
* Ầm ầm...vù...vù...vù * vật lớn xé gió
Hạ Thất Phượng dùng linh lực vốn thuộc hỏa hệ của mình tạo ra một con phượng hoàng lửa, khiến nó bay vút lên, khí thế áp đảo những người kia.
Ai cũng trố mắt ra nhìn.
" Hỏa phượng hiển linh, hỏa phượng hiển linh rồi.
Cung nghênh thần phượng, niết bàn trùng sinh." - Nhìn thấy phượng hoàng sự kính trọng của dị tộc Nam Cương lại trồi lên, họ đều như vẻ vô cùng hạnh phúc quỳ xuống bái lạy.
" Thánh nữ xuất thế, thánh nữ xuất thế rồi.
Ta mắt mù không thấy thái sơn.
Người ở lúc nguy khốn xuất thế cứu chúng ta rồi." - tên trưởng môn mừng rỡ nói.
Đến lúc này kế hoạch cũng đã thành công một nửa.
Chỉ cần có được lòng tin của họ thì cô muốn thao túng như nào cũng được.
Nam Cương vốn rất lạc hậu, chỉ có sức mạnh, không có trí óc rất dễ để dắt mũi.
Bọn chúng khi săn người chỉ săn ở vùng dân lành ven biên giới.
Chỉ là đáng tiếc lần này trong đó lại săn về nữ tướng quân, dẫn địch vào nhà mà không hay biết.
Xem như ván cờ này, từ đầu đã bị chiếu tướng rồi.
Người bên cạnh chúng toàn là Yên nam cài vào, trong ứng ngoại hợp.
Mất đất mất nhà là việc khó tránh.