Quyết định được hạ xuống liền đánh động đến chỗ Tuyên Hi đế.
Tế đàn được gấp rút chuẩn bị để y thi hành.
Con người trước giờ không có chính kiến như Tuyên Hi cũng đã tự mình xuất hiện.
Người vây xem quanh tế đàn cũng không hề ít.
Dẫu sao trong ngàn vạn năm từ khi con người được sinh ra đến khi các vương quốc thành lập.
Có được mấy kẻ ngốc nào ly khai linh thể hay nói hơn là linh pháp hộ thể của chính mình.
Hơn nữa.
Hạ Thất Phượng có thân phận đặc biệt, cho nên linh thể của y cũng nhiều hơn và cao cường hơn của người khác.
Đó còn là bởi vì từ sớm đã có thể dự báo trước cái chết của chính mình cho nên trưởng bối và chính y không ngừng ép bản thân luyện hóa để tăng thêm linh thể.
Y có tổng cộng 5 linh thể.
Chúng đều thuộc về loại đại hãn.
Thứ nhất chính là ấn ký đã đánh đổi với pháp trận để giải mã Điền Ý Lỹ.
Thứ hai chính là tâm nhãn, tất cả người dị tộc Yên Nam đều có.
Thứ ba là chân thân Phượng Yêu, nhưng hiện tại y phế võ, thứ này vẫn là không thể dùng.
Thứ tư là thân phận Phượng Yêu ở chốn âm ti có thể sai khiến ma quỷ, bắt hồn kẻ tu đạo, chức vị đó cũng cho y một loại năng lực.
Cuối cùng là thân thể bất tử của chức vị Hỏa thần kia.
Hai trên năm đã không còn, ba trên năm đã trở nên vô vụng.
Chỉ còn hai phần nhưng chúng rồi cũng sẽ chịu hạn chế sau khi mất đi tâm nhãn cả thôi.
Cho nên vẫn là tách phân ly khai, để y nếu chết có thể ra đi thanh thản, hơn nữa còn có thể để những thứ này có đất dụng võ, vẫn có thể tiếp tục ở lại, bảo vệ bờ cõi Yên Nam.
Đó thật sự là một suy nghĩ vô cùng thấu đáo.
Lang Gia Vương vẫn không cam lòng, không chịu buông tay mà vẫn bế y bước đi đến nơi đó.
Ông như trong lòng có suy tư riêng.
Vô cùng khó nói.
Cũng phải! Lang Gia Vương coi y như cháu gái.
Lại còn đặc biệt cưng chiều gọi là noãn noãn đương nhiên là không thể chịu được đứa cháu của mình phải đi đến bước đường này.
Tách phân ly khai nghe qua không có gì nguye hiểm.
Nhưng sau khi linh thể thoát hết ra ngoài cơ thể.
Lập tức trở về thành phàm nhân, hơn nữa vẫn sẽ có một sốt nội thương nhất định.
Tình hình hiện tại của y cũng không ổn định, sợ rằng đã dễ chết lại càng dễ hơn nữa...!Dù sao từ trước tới giờ, chỉ có một người từng làm việc này mà còn sống...!Chính là Giáng Liên.
Còn lại toàn bộ đều không rõ tâm hơi.
Lang Gia Vương bế y đến dưới chân tế đàn.
Tuyên Hi đã đứng sẵn chờ đó, ông một phút tầm mắt cũng không rời khỏi Hạ Thất Phượng.
" Hoàng huynh! Ta mệt rồi! Huynh bế tiếp ta đi!" - Lang Gia Vương nửa đùa nửa thật nói.
" Lang Gia Vương! Người nói rồi gì vậy?" - Hoàng Quý Phi hơi đen mặt nhắc nhở.
" Không cần! Thả con xuống, con tự đi được!" - Hạ Thất Phượng liền mở miệng ra ngăn ý đồ này lại.
Nhưng đã không kịp rồi, y đã được trao sang tay cho người khác.
Là bàn tay to lớn ấm áp kia.
Thiên từ không cúi người, vậy mà ông ta ở tuổi này lại chấp nhận hạ người chỉ để được bế Hạ Thất Phượng.
" Cẩn thận một chút! Cháu gái ta có chút mất sức.
Huynh phải nâng niu một chút...!Phúc khí như này, không phải lúc nào cũng có được đâu." - Lang Gia Vương nói rồi liền quay lưng rời đi.
" Bệ hạ có thể bỏ ta xuống!" - Y lạnh nhạt nói.
" Không sao?...!Trẫm không có mưu đồ khác.
Chỉ không muốn hoàng đệ mệt mỏi.....!Hạ Thất Phượng, ngươi đứng là một tướng quân biết nghĩ cho quốc gia, rất đáng khâm phục....!Nếu như ...nếu như năm đó Thất công chúa không chết thảm, hiện tại có lẽ cũng là ngang tuổi với ngươi." - Tuyên Hi trầm ổn nói, chân từng bước vững vàng bước lên đài cao.
" Không phải thất công chúa về rồi sao? Người không cần tiếp tục đau khổ tìm kiếm nữa!"
" Trẫm...không nói về việc này...!Ta là hận bản thân năm đó không bảo vệ được con gái của chính mình.
Đó là một vết nhơ lớn..."
Tế đàn đã được truyền linh.
Pháp trận mở ra.
Từng đợt từng đợt như róc hết máu thịt nơi khúc xương lạnh giá trơ trội.
Nhưng có lẽ Giang Kiệt nói đúng, không nổi đau bằng nổi đau trong tim cả.
Y không la không náo.
Chỉ có Tửu Vy dù đứng phía ngoài liên tục mất sức, bệnh tình càng trở nên tệ hơn, suýt chút thì ngã khụy xuống.
" Tửu Vy! " - 3 thức thần còn lại lo lắng nói.
" San Vy.
Cô có từng được Hạ Thất Phượng tẩy tủy máu chưa?" - Bạch Vô Thường căng thẳng hỏi.
" Không có! Ta chỉ có một phù chú liên kết của tỷ ấy thôi!" - San Vy nhanh chóng đáp.
" Không được! Tửu Vy không chịu nổi nhưng phải là người cận huyết với Hạ Thất Phượng mới có thể thế chỗ được.
Bằng không...!Hạ Thất Phượng, người tự mình điều chỉnh tâm ý một chút, nếu còn tiếp tục Tửu Vy sẽ tan biến đó!" - Bạch Vô Thường nói.
Tình hình của Tửu Vy càng ngày càng tệ.
Chắc hẳn y chết tâm thật rồi.
Tửu Vy thật sự không còn chút hi vọng, đã dần dần tan biến.
Pháp trận này mở ra, phải có 4 thức thần và Hắc Bạch Vô Thường cùng với đó là Giáng Liên liên tục duy trì để có thể tách các phần linh thể ra khỏi.
Nhưng Giáng Liên thân hóa hư vô từ mấy ngàn năm rồi, làm sao có thể gọi được, chỉ còn thể gọi thiên đế tương trợ.
Nhưng để gọi được ông ấy cũng cần một khối linh lực cực lớn.
Cho nên những người còn lại đã phải tung hết sức, đến mức có thể nói là rút cạn đến từng giọt cuối cùng, sức nặng đè ép của pháp trận này là vô cùng lớn.
" Pháp trận này không thể dừng ngang, y sẽ chết đó!" - Thượng Vy nghiêm túc nói.
" Vì sao buộc là người cận huyết?" - Lang Gia Vương vội hỏi.
" Nếu không phải ruột thịt thì không thể tương thích.
Ngươi thay thế sẽ mất mạng! Hơn nữa cho dù cận huyết cũng phải có nguồn linh lực cường đại." - Bạch Vô Thường nói.
" Ta đổi!" - Lang Gia Vương
" Hoàng đệ không được!...!Tướng của trẫm, để trẫm!" - Tuyên Hi uy vệ nói rồi tiến lên phía trước chắn ông lại.
Những người trong pháp trận tập trung cao độ.
Họ buộc phải hành động cùng lúc và dứt khoát đẩy được Tửu Vy ra khỏi vòng pháp trận.
Người bên ngoài cũng cần nhanh chóng chớp lấy thời cơ mà vào đúng lúc.
Họ như ngầm ra lên, trong mỗi người đều có sự thấu hiểu nhất định.
Một chuyển động chân, một chuyển động tay, một cái xoay người.
" Khai!"
Tửu Vy bị hất văng ra bên ngoài được Thương Nhiễm đỡ lại kịp, xem ra cô không tới mức phải chết.
Ra được vòng ngoài lại có thể dần ổn định lại.
" Là lúc này!" - Tuyên Hi thầm nghĩ rồi thủ pháp tiến vào.
" Bệ hạ cẩn thận!" - Hoàng Quý Phi lại bắt đầu giở trò ôm chặt lấy eo ông, không để ông ấy di chuyển.
Thật chết tiệt, sắp muộn rồi.
" Khỉ gió thật!" - Lang Gia Vương tức mắt nói rồi lao vào.
Khoảng cách này quá xa.
Pháp trận đã nứt gãy rồi.
Cửa chỗ trống đó cũng sắp đóng lại rồi.
" Chết tiệt, nhanh chân một chút." - Lang Gia Vương thầm mắng.
* Ầm...ực...* có người lao thẳng vào pháp trận.
" Nhĩ Tình" / " Ngọc Phi"
" Hực..." - Máu từ khóe miệng bà ấy trào ra.
Bà gắng gượng người đứng thẳng dậy.
" Ta dùng máu làm tâm dẫn.
Triệu đại thể." - Ngọc Phi khó khăn nói, tay không ngừng thi chú.
" Không được!" - Lang Gia Vương và Tuyên Hi kinh hãi hét lên.
* Ầm....* một khối linh lực khủng khiếp trào dâng.
Pháp trận nhanh chóng được phục hồi thật chí còn mạnh mẽ hơn nhiều.
" Không phải nói Ngọc Phi rất yếu ớt sao?"
" Ngọc Phi! Bà có được không? Thân thể của bà..." - Thượng Vy cau mày nói.
" Ta không sao!...!Ngươi đừng quên, hơn hai mươi năm về trước, ta là người cầm quân thảo phạt quân địch, phò trợ bệ hạ ngồi vững ngai vàng.
Ta còn là thánh nữ đời trước của Phù Nguyệt...!Hơn hết...ta là dòng chính thống của dị tộc Yên Nam, còn lại người mà cha con bé đã tâm nguyện dưới cây thần để sinh ra nó,ta là mẫu thân không thích của nó...! Còn ai thích hợp hơn ta..." - Bà ấy nói nhưng lại phản phất chút đau buồn dối lòng.
" Vậy bà cố gắng một chút!"
" Ngọc Phi năm xưa vì phi vị đã lập lời thề không phản hoàng tộc.
Còn có phong bế toàn bộ linh lực.
Hôm nay vì một thân thích mẫu tộc mà phá phong ấn, cho thứ sức mạnh hung hãn đó thoát ra...!Ngươi là có ý gì?" - Hoàng Quý Phi dùng giọng điệu khiêu khích, nhưng cũng là giở trò hãm hại người.
" Chỉ cần con ta sống!...!Ta sẽ bằng lòng trả tất cả mọi giá!" - Ngọc Phi kiên định nói.
" Hay thật.
Hôm qua thì Hạ Thất Phượng vì ngươi, trước bàn dân thể hiện một màn.
Hôm nay ngươi lại vì nó." - Hoàng Quý Phi lại giễu cợt nói.
" Hỗn thế đa hoang Bắc Hằng!" - Ngọc Phi đanh thép gọi lớn.
Từ trời cao, một con hỗn thú xé toạt không gian nhào ra.
Là một con hỗn độn khổng lồ hơn ngàn vạn năm tuổi.
Trên người nó chính là hàn khí rất nặng.
Có sức công phá rất lớn.
" Ngọc Phi ngươi muốn dọa ta!" - Hoàng Quý Phi tức giận quát.
" Ngươi còn tiếp tục nói thêm lời nào, ta cho nó xé ngươi thành trăm mảnh...!Bắc Hằng!" - Ngọc Phi đanh thép nói.
Bắc Hằng liền gào rống lên, tiến đến phía trên pháp trận mà nằm, như bảo vệ không cho kẻ muốn giở trò có cơ hội phá hoại, cũng là canh gác động thái của mụ đàn bà độc ác kia.
" Ngươi hỗn xược!" - Hoàng Quý Phi tức giận nói rồi nhìn về phía Tuyên Hi.
Ánh mắt bà ta bổng chốc đỏ lên.
Tuyên Hi lại lần nữa ngơ ra không kiểm soát.
" Chúng ta đi!" - Hoàng Quý Phi đắc ý nói rồi rời đi.
Tuyên Hi cũng bước theo sau bà ta.