Từ từ rảo bước.
Cuối cùng cũng tiếng đến quảng đường mà bậc thềm toàn là ngọc.
Đại môn hai bên có hai người canh giữ lặng lẽ cúi đầu kính cẩn.
Còn có một thân nữ nhân tay bê tư liệu đứng chờ sẵn.
Đi trên con đường này, thấy cảnh tưởng kia, thật sự như mang cảm giác được về nhà.
Có gì đó nao nao khó tả.
Tiết trời hôm nay rất đẹp, một sắc xanh lam bao phủ, trong trẻo biết bao.
" Cung nghênh trưởng môn quay về!" - Lam Lan nhẹ giọng chào hỏi.
Hạ Thất Phượng ở thượng sơn và trang viên kia là hai con người khác nhau.
Bây giờ lại bày ra dáng vẻ khó gần kiệm lời của trước kia.
Chỉ có ánh mắt không quá lười biếng, trầm mi xuống như vẻ đáp lại.
" Gần đây mọi việc đều ổn chứ?" - Y trầm mặc hỏi.
" Mọi việc vẫn bình thường...chỉ có việc hôm nay, ta thật sự không dám tự mình định đoạt, sợ không chu toàn.
Vẫn là phiền người." - Lam Lan kín cẩn đáp.
Họ vừa nói vừa từ từ bước đi.
" Không sao!...!Ta mới là trưởng môn.
Việc đẩy cho ngươi quá nhiều, đến ta còn cảm thấy mang ân.
Việc này lại có tính chất quan trọng, ta không thể lại lười biếng mà giao cho ngươi lo liệu được." - Hạ Thất Phượng cẩn thận suy tư nói.
" Người không hề đẩy việc cho ta.
Người bị thương lại là giai đoạn cần tịnh dưỡng.
Phục Linh Sơn đang còn non kém, không thể không dựa vào người đảm trách.
Ta chỉ có thể giúp người chút sức....!Trưởng môn, chuyện của Điền Ý Lỹ đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chọn xong người liền có thể khởi hành."- Lam Lan lễ độ đáp.
" Việc đó để sau đi!...!Hôm nay vẫn là giải quyết việc của hoàng thất đương triều trước!" - Hạ Thất Phượng nói bình thản nhưng lại mang theo nhàn nhạt một ý cười tà mị, thích thú.
Lam Lan là người thông minh.
Cô nghe qua đã hiểu, cũng không hỏi thêm.
Lặng lẽ bước cùng.
" Hạ tiểu cô nương! Muội đến Thành Cực điện đi!" - Lam Lan khẽ cất lời.
" Hả ta? Thành Cực? Ta đến đó làm gì?" - Giản Sơ Mạn ngây thơ hỏi lại.
Thành Cực là chỗ của đại sư huynh và Nguyệt Ly sư tỷ.
Lần trước công khai đứng về phía sư phụ.
Dạo gần vẫn là ít khi qua lại.
Bây giờ đột nhiên đến đó thì cũng có chút kì quái.
" Tam tiểu thư Giang gia có hỷ sự.
Muội không sang chung vui sao?" - Lam Lan lại nói tiếp.
" Nguyệt Ly có chuyện vui sao?...!Là việc gì vui vậy sao?...!Sư phụ...! Vậy con qua đó trước, trước giờ Ngọ sẽ quay về!" - Giản Sơ Mạn vui vẻ nói rồi toan cáo từ chuồn đi.
" Ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho kĩ" - Hạ Thất Phượng lạnh nhạt đáp.
" Vâng!" - Con bé đáp rồi liền lập tức chạy đi.
" Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.
Chuyện hôm trước hô sau liền quên.
Có thể vui vẻ an yên chơi với nhau.
Thật tốt!" - Lam Lan có ý khen ngợi nhưng lại thử dài nói, còn quay sang dùng ánh mắt biểu thị ý tứ cho y hiểu.
" Ngươi là khuyên ta nên giơ cao đánh khẽ!" - Hạ Thất Phượng nhìn ra ý vị liền phì cười lạnh đáp.
" Người mệt rồi! Bị vòng xoáy của quyền lực làm cho mệt chết rồi...!Cho nên, vẫn mong người hiểu, có thể để bọn trẻ không quá ác cảm.
Có thể vui vẻ hạnh phúc.
Không phải lo bận về gia thế, lợi ích." - Lam Lan không hề tránh né.
Thẳng thắn đáp.
" Ta mệt rồi!...!Đúng là mệt chết rồi!..." - Y trầm lặng lẩm nhẩm mấy lời này rồi nâng mắt nhìn trời...! Bầu trời đẹp buồn điệp điệp.
Dường như y hồi tưởng lại không ít chuyện.
Dường như nhìn ra thời thế hiện tại không thể làm gì hơn.
Đã không còn đường lui.
Nhưng lại không thể quá cứng rắn là chạy về phía trước.
Phải đi từng bước, từng bước chắc chắn vững vàng.
Cũng không thể để việc của y làm ảnh hưởng đến nội bộ Phục Linh sơn phái.
Lần này đối với hoàng thất đương triều, hay nói trắng ra là Giang gia.
Là một cuộc giao đấu.
Giang gia sức mạnh người đông.
Tuy Hạ Thất Phượng đương nhiên dù trời lỡ đất rời cũng sẽ sống yên ổn.
Nhưng mà nếu Sơ Mạn vẫn theo y thì lại không thể chắn được...!Vì vậy y là không còn cách nào khác...!đẩy Tiểu Sơ Mạn vào phe đối địch.
Như thế ít ra bảo vệ tính mạng.
Nguy hiểm nhưng an toàn.
" Trưởng môn!...!" - Lam Lan thầm cảm thán.
Việc của Phục Linh sơn, không phải là Hạ Thất Phượng biết thì cũng là Lam Lan rõ.
Cô rõ những gì Hạ Thất Phượng đang phải gánh chịu, phải quyết định...!Có lẽ đời trưởng môn này của Phục Linh sơn quá khổ rồi.
Việc gì cũng ập lên vai y.
Nặng nề biết bao.
Thêm phần cơ thể cao gầy mình hạt sương mai kia...!Không khỏi khiến người ta quá độ đau lòng không thôi.