Một tiếng va chạm vũ khí đã khiến mọi người choáng váng, một cô gái mặc áo choàng đen cùng mặt nạ thiên nga trắng thành công tách hai người kia ra, tốc độ nhanh tới nỗi không ai để ý đến y đã xuất hiện từ khi nào.
"Ngươi là ai?"Tốc độ nhanh quá, còn chưa nghe thấy tiếng động nào.
Đan Dương lúc đó nhân cơ hội dẫn người tới bảo vệ Hoàng Vĩ Kỳ.
Bây giờ cuộc chiến này chỉ để lại sân khấu cho hai người kia.
“Muội ấy tới rồi.”
Hoàng Vĩ Kỳ ngạc nhiên:
“Muội ấy?”
Đan Dương mỉm cười nói với hắn:
“Là Thiên Thiên, là muội ấy.”
“!!”
…
Lớp mũ áo được cởi xuống, y tháo bỏ mặt nạ nở một nụ cười hiếm hoi, tất cả đều sửng sốt, hai người này có bảy tám phần là giống nhau rồi nhưng cũng rất dễ nhận ra, vẻ đẹp của quân sư giả vẫn chẳng chân thật như Bạch Phong Vân, đúng như vậy Hoàng Tiểu Thiên thật đã xuất hiện.
Kẻ giả mạo kia thấy khuôn mặt y thì sợ hãi:
“Ngươi, sao ngươi vẫn còn sống?”
“Sao vậy? Thật không ngờ nhỉ? Tất cả kế hoạch của ngươi ta đã nắm rõ ngay từ đầu. Ha… bởi vì ta mới là quân sư.”
…
“Đan Dương, chuyện này?”
Hoàng Vĩ Kỳ sửng sốt, hắn không thể tin vào mắt mình, giường như vẫn chưa thể phân biệt được đâu mới là sự thật.
_____
Trước hôm Hồng môn yến một ngày…
“Ngươi là ai?”
“Lâu rồi không gặp, công chúa điện hạ kính mến.”
Đan Dương phát hiện ra thanh kiếm đang đe dọa đến mạng sống của mình thì hoảng loạn:
“Ngươi là ai? Nếu như muốn tiền, ta sẽ cho ngươi?”
“Ta cần mạng của cô.”
Y không thể vùng vẫy nổi, tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, cô cuối cùng vẫn quyết định sử dụng linh thuật tấn công người phía sau, trong khoảng khắc ngắn ngủi, đèn được bật sáng lên.
Vậy mà người đó lại vẫn đứng vững ở đấy chĩa mũi kiếm về phía cô.
Đan Dương lén lấy được thanh kiếm phía sau:
“Ngươi muốn gì?” Khi dùng linh lực, thần lực sẽ bị tiêu giảm, nhưng ta đã tấn công mạnh như vậy mà cô ta vẫn có thể chịu đựng được sao?
“Thứ linh lực giơ bẩn mà cũng dám tấn công bổn gia sao?”
“__Ngươi có vẻ cũng không phải là một người tầm thường, muốn giết ta? Được thôi, nhưng mà ta thấy bản thân ngươi lại hèn nhát hơn cái phong thái này của ngươi rồi đấy, đến mức giết người còn ẩn nấp như thế, thật hạ đẳng.”
Đan Dương dùng chiến thuật khích tướng, quả nhiên người ta đã do dự sau đó y đã thành công rồi, cô ta tháo mặt nạ xuống, ánh mắt kia tràn đầy căm hận. Là Bạch Phong Vân.
Y cũng một màn sửng sốt…
Là cô gái đã tấn công mình trong hội linh chiến lần trước, không đúng, lúc đó chỉ là nhìn thoáng qua nhưng ta rất chắc chắn. Không phải, ta đoán sai rồi, đôi mắt này…Tiểu Thiên.
“Thiên nhi?”
Cổ họng cô như nghẹn lại khi gọi tên y:
“Muội…có phải muội.”
“Nhận ra à, ta còn tưởng ngươi sẽ quên luôn ta rồi chứ.”
Muội ấy, Thiên Thiên, thật sự là Thiên Thiên.
Đan Dương tiến lại về phía cô:
“Muội biết không? Bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn đi tìm muội…”
“Đứng lại!”
Thanh kiếm chĩa về phía cô dứt khoát, Phong Vân uy hiếp cô.
“__Được.”
Cô nuốt nỗi xúc động vào bên trong rồi dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn y:
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Sau đó muội tùy ý trách ta được không?”
…
Nỗi đau của mười năm trước cứ quanh quẩn trong đầu cô, sự cô đơn, sự lạnh lẽo đó cứ như thúc giục y, thân kiếm trên tay cô run run, y nhìn Đan Dương với ánh mắt đó thì lại mềm lòng, cuối cùng cũng hạ thanh kiếm xuống.
“Ta không muốn biết ngươi làm đại đế thế nào? Chỉ cần nói một câu thôi.”
Phong Vân thỏa hiệp:
“Hãy chắc chắn rằng ngươi không liên quan tới cái chết của Liễu Thanh Y. Ta cho ngươi một cơ hội thôi đấy.”
"…"Liễu Thanh Y?Cô cô, vì người mà Thiên Thiên sẵn sàng đi trả thù cả Hoàng tộc Thiên Sơn ư.
Đan Dương lúc này mới lên tiếng:
“Ta không hề có ý định hay gián tiếp giết cô ấy. Người đã nuôi nấng chúng ta như vậy. Kể cả có thật sự phải giết, lúc đó chúng ta còn quá nhỏ, hoàn toàn không thể có suy nghĩ giết người khác như thế chứ.”
“Không phải lúc ngươi bước lên ngai vàng với lão già đó rất thành thục sao? Hai ngày, chỉ chừng đấy ta đã thấy một bộ mặt khác của ngươi.”
“Muội từng đến lễ xưng vương ư?” Sao muội ấy có thể tới đó được.
Đan Dương ngạc nhiên.
“Hừ! Ngươi nghĩ bổn gia sẽ đứng ở thành cũ chờ ngươi sao? Đúng là ngốc ngếch. Sao thế? Không còn gì muốn nói nữa sao?”
“Lúc đó, phụ hoàng uy hiếp ta với mẫu hậu sẽ ám sát muội nếu ta không làm tốt nhiệm vụ của một tân đế.”
Đan Dương kiên định tiếp lời:
“Bất cứ việc gì ta cũng đều hướng đến muội. Trong lần gặp muội ở hội linh chiến là ta tới tìm manh mối của muội. Ta chỉ muốn tìm muội, khuyên muội tránh xa hoàng thành, nơi này thật sự rất nguy hiểm. Hơn nữa, phụ hoàng cũng đã mất rồi, ta nghĩ là một thế lực bí ẩn nào đó đang cố tiêu diệt những người có vai trò quan trọng của Thiên Sơn. Nhất là khi chưa tìm được muội ta càng không yên tâm, sợ muội có xảy ra chuyện…”
“Thế lực khác? Vậy cô gái giả mạo ta không phải là người của ngươi?”
Nói đến bước này, Đan Dương mới nhớ ra, chuyện cô vẫn điều tra bao lâu cũng có kết quả, kẻ giả mạo kia, thế lực ngầm đó thật sự là người trong nội bộ.
“Không hay rồi! Hoàng huynh đã bị lừa.”
“…”
“Chúng ta cứ mải mê đấu đá với nhau, kết quả thì kẻ thù lại thành ngư ông đắc lợi.”
“Vậy ngươi sẽ làm thế nào?”
Thiên Thiên lúc này như đã gỡ bỏ bộ mặt tức giận kia.
“Muội có thể giúp ta được không? Chúng ta cần phải hợp tác ngay lúc này?”
“__Mặc dù không thích gì ngươi nhưng ta ghét nhất là có người giả mạo ta.”
“Vậy muội có thể tạm thời bỏ chuyện này qua một bên đã được không? Ta sẽ từ từ giải thích cho muội.” Ngày mai sẽ diễn ra Hồng môn yến, mọi chuyện bây giờ đang rất cấp bách.
Đột nhiên Thiên Thiên lại nhận được chút thông tin gì đó nhờ khả năng nhìn thấu tương lại của mình, cô mỉm cười:
“Ta nghĩ lại rồi, mọi chuyện sắp tới phải nghe theo ta.”
Hoàng Tiểu Thiên-Bạch Phong Vân ta chỉ có thể là duy nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT