Nửa đêm trời lại đổ mưa to, thỉnh thoảng lại thấy tiếng sét váng qua cửa sổ kèm theo tiếng chớp nhẹ. Phong Vân đóng hết cửa, cận thận cho mấy thanh gỗ nhỏ vào lò sưởi, y ngồi lại trên chiếc ghế gỗ nhìn ngọn lửa cháy rực trong bếp, trong phòng giờ chỉ còn chút âm thanh ù ù của trận mưa:
“Hơn một ngày vẫn không chịu tỉnh là sao?”
Y đột nhiên phát cáu ném mấy thanh củi vào rồi đi về phía giường:
“Ta nói cho ngươi biết, lão nương ta cũng là người có quy tắc, tuyệt đối không nhân lúc ngươi ngủ mà giết ngươi đâu…vậy nên, hãy tỉnh lại ngay đi cho ta!”
Hắn vẫn nằm bất động trên giường, đôi lúc lại có vẻ như đang run rẩy lên vì lạnh, Phong Vân thấy hắn không có phản ứng gì đột nhiên lại khựng lại. Cô ngồi xuống bên mép giường kiểm tra thân nhiệt hắn:
“May cho ngươi gặp được người chí khí như ta đây, nếu không ta đã cho ngươi đi gặp tổ tiên rồi.” Sao lại lạnh thế?
Cô đứng dậy lục tìm gì đó trong chiếc tủ cũ, một lúc sau liền lấy ra một con dao găm, y cầm nó lên xem xét rồi hơ trong lửa nóng. Con dao kim loại nhanh chóng tăng nhiệt độ lên, Phong Vân đưa nó tới bên cạnh hắn giơ lên, hành động cực kì mờ ám.
Cô muốn giết hắn thật ư?
___
“Công chúa điện hạ!”
Thị nữ hành lễ kính cẩn trước thư phòng nhị công chúa.
Trong đấy một lúc sau mới có tiếng đáp lại:
“Vào đi!”
…
“Điện hạ, nô tỳ đã làm theo chỉ bảo của người rồi ạ.”
Đan Dương tháo cây trâm cài tóc xuống thở dài:
“Làm việc gì cũng cẩn trọng một chút…Hoàng thượng không nghi ngờ gì chứ?”
“Vâng, nô tỳ đã đổi trà rồi đợi người uống hết mới quay về. Tuyệt đối không có sai sót.”
“Bấy giờ trong cung không an toàn, bất cứ ai cũng không đáng tin tưởng cả. Ai cũng có thể là địch thù ẩn nấp trong cung. Phải tăng cường cảnh giác cao độ. À đúng rồi…”
Đan Dương đứng dậy để thị nữ thay y phục:
“Bảo A Ly theo sát mọi hoạt động của hoàng thượng, bất kì ai có hành động mờ ám đều phải báo lại cho ta. Ngày mai hẹn gặp Hàn tướng quân với Hàn Vũ nữa. Bây giờ hắn có lẽ là người đáng tin nhất.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình2.
Tự Do Cuối3.
Không Hẹn Mà Đến4.
Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ=====================================
“Vâng.”
Xong việc, thị nữ kia cũng cáo lui.
Đợi cô đi y mới ngoái nhìn ra cửa sổ, tiếng chớp mạnh vừa lóe qua một tia sáng, cô chợt lo lắng điều gì đó cho tương lai phía trước:
“Kẻ thù thật sự của Thiên Sơn quốc ta thật sự xuất hiện rồi sao? Phụ hoàng, người cuối cùng lại đoán sai rồi, chúng ta đã trách nhầm muội ấy, không có hắc thần yêu nghiệt nào đây cả mà Thiên tử, thật sự chuyển thế rồi…”
____
Lâm Nhất đi hơn nửa ngày sóng gió mới tới được quân doanh trước kia của Quân Minh Thần. Nơi này giáp với đồi hoa Thiên Đường của thành U Minh. Bây giờ trong kết giới phức tạp ấy chỉ còn một màu đen xám xịt, cảnh vật bên trong không hề thay đổi mà chúng cũng vốn dĩ vẫn vậy. Không có tác động của gió bão hay nắng gắt, chúng đứng yên như tạc tượng, như thành đá cổ giữa Kim An và Thiên Sơn quốc mười năm rồi.
Lâm Nhất tới được doanh trại thì trời cũng khuya muộn, mưa vẫn xối xả không ngừng. Hắn thúc ngựa chạy thẳng vào quân doanh:
“Thị vệ Lâm Nhất phụng lệnh nhị thái tử điện hạ!”
Hắn xuống ngựa giơ lệnh bài qua loa cho lính gác kiểm tra rồi vào trong.
…
“Kỳ Liên!”
Hắn vừa vào đã gọi lớn, y cởi chiếc áo choàng cọ ướt sũng xuống:
“Bây giờ ngươi có tiện tới Thiên Sơn không?”
Kỳ Liên bước từ trong phòng luyện đan ra ung dung đưa cho hắn một bát cháo nóng:
“Sao ngươi về không gửi thư báo trước, trong trại chỉ còn chút này thôi.”
Hắn húp một ngụm lấy hơi:
“Thái tử điện hạ…phát bệnh rồi.”
“Cái gì!”
Kỳ Liên bỗng ngạc nhiên giật nảy lên, vẻ điềm tĩnh lúc nãy đột nhiên cũng bay đi hết.
Y thường ngày là kiểu người vô cùng cao ngạo, khó gần nhưng cứ liên quan đến bệnh nhân thì cứ làm quá lên, nhất là việc Hàn độc của Quân Minh Thần. Nhưng mà cái cô quan tâm nhất cũng chính là làm sao để nghiên cứu ra thuốc giải cho loại độc dược này.
“Cô hốt hoảng như vậy làm gì?”
Kỳ Liên nghe vậy thì cho hắn một đấm nhẹ vào vai:
“Vậy mà ngươi còn về đây được. Thái tử đâu?”
Hắn thở dài ngồi xuống ghế:
“Yên tâm đi, người có mỹ nhân ở bên chăm sóc rồi.”
“Giờ này mà ngươi còn đùa được.”
Cô lại lẩm bẩm:
“Không được, để ta qua đó một chuyến. Mấy người ưỡn ẹo lượn vòng ấy thì được tích sự gì…”
“Ấy ấy, từ đã!”
Hắn vội đứng dậy ngăn cô lại:
"Là Bạch cô nương, ta từng kể chô cô đấy, chắc chắn được việc."Cô nương này sao hở tí là hành động bất chấp thế.
“Là Hàn độc đấy đại ca à.”
Cô thu dọn đồ tiếp lời:
“Lúc trước ta cố gắng áp chế giới hạn trong nửa năm mới phát bệnh, sao tự nhiên bây giờ lại bị sớm thế.”
"Ây, tiểu linh đan à, chủ tử không phát bệnh, là bị phong hàn, phong hàn thôi. "
Hắn cười gượng bổ sung thêm:
“Ta chỉ là thêm chút thuốc để người bệnh nhìn vẻ nghiêm trọng hơn chút thôi. Không thì sao ta dám về đây chứ. Cô sẽ băm nhỏ ta mất.”
“Ngươi…”
Kỳ Liên tức giận:
“Ngươi dám làm vậy với điện hạ, đúng là chán sống!”
“Sao ta lại không thể làm vậy chứ. Vừa tạo cơ hội để Bạch cô nương nhận ra tình cảm của thái tử rồi tận tình chăm sóc người…sau đó tiến xa hơn. Với lại ta còn cho cô một bất ngờ nữa.”
Hắn cận thận lấy ra từng gói thuốc nhỏ được bọc kĩ càng trong túi áo đặt vào tay Kỳ Liên:
“Chắc cô sẽ không thích thứ này lắm đâu.” Độc sư nào mà không thích đống độc dược này cho được, nhất là cô. Ta lại hiểu cô quá mà.
Kỳ Liên cầm mấy gói thuốc mở ra xem xét, y thoáng ngạc nhiên cảm thán:
“Lúc trước điều chế độc của Liễu Thanh Y, ta đã nghĩ đấy đã là cảnh giới cao nhất rồi. Xem ra là do tầm nhìn của ta đã hạn hẹp quá mức. Thôi được, coi như lần này ngươi được việc.” Điều chế được độc dược này, chắc chắn phải là cao nhân. Độc tốt!"