Hồng môn yến Thiên Sơn quốc…

Bữa tiệc này nhanh chóng được khai mạc, quan thần, tướng lĩnh, những người thuộc tầng lớp thương nhân, quý tộc đều tới tham dự. Không những thế một số sứ thần, thái tử của các nước láng giềng cũng tới góp mặt. Đây có lẽ là hồng môn yến lớn nhất mà hoàng thành tổ chức, ai cũng có thể nhận thấy được Hoàng Vĩ Kỳ trân quý tam công chúa này như thế nào, một phần họ đến đây cũng là để bàn chiến lược ngoại giao, thám thính tình hình các đế quốc còn lại…

“Sao nhị công chúa bây giờ vẫn chưa tới, không phải con bé rất háo hức gặp Thiên Thiên sao?”

Hoàng Vĩ Kỳ sốt ruột hỏi công công bên cạnh, Hà lão vội kính cẩn đáp lời:

“Bẩm hoàng thượng, nhân ngày lễ lớn này có lẽ nhị công chúa cũng đang sửa soạn một chút. Người cũng đã đến tuổi cập kê, có lẽ nhân cơ hội này nên tìm cho công chúa một vị hôn phu phù hợp.”

“Có lẽ vậy.”

“Hoàng thượng có cần nô tài đi gọi người tới không?”

Hoàng Vĩ Kỳ suy nghĩ một chút:

“…Thôi, không cần thiết. Ngươi đi xem xét tình hình yến tiệc ở sảnh chính đi, ta muốn đi gặp Thiên nhi một chút.”

“Vâng, để nô tài bảo người đưa hoàng thượng đi.”



“Nghe nói Hàn tướng quân xưa nay bày binh bố trận vô cùng tinh thông, mong đại tướng chỉ giáo thêm.”

“Đúng, đúng.”

Mấy vị sứ thần đều vây quanh Hàn Nguyên tướng quân lôi kéo y, hắn cũng chỉ cười cười đáp lại:

“Bảo vệ dân, một lòng trung thành với nước ắt sẽ có cách thôi. Tại hạ cũng không có tài cán gì nhiều.”

Mấy lão nghe vậy cũng cười ồ lên, một người lại hỏi:

“Hàn tướng quân cầm binh phù trong tay, lực lượng sân nhà cũng rộng rãi, vậy mà chưa từng có ý gì khác ư?”

Y nghe hắn hỏi cũng liền hiểu ra, Hoàng Vĩ Kỳ lên ngôi còn non trẻ, mọi sự trong cung đến ngoài biên cương đều một tay hắn lo, nói dễ hiểu thì ý của hắn là đang muốn thăm dò y có định dẫy quân lên ngôi hay không.

“Ta thấy thiên tử Thiên Sơn vẫn còn non nớt lắm. Hoàn toàn không được việc.”

Một người khác lại bổ sung.

“Quân tử công chính liêm minh, ta chưa từng có ý định sẽ thay thế Hoàng thượng, nước có vua đứng đầu là do trời chọn Thiên tử, tướng lĩnh như ta chính là do thượng đế phái xuống hỗ trợ người. Sống cho đất nước, chết cho nhân dân.”

Những người ở đấy nghe xong thì thán phục, Hàn Anh-con trai hắn cũng vừa tới, nghe những lời này của phụ thân y cũng đỗi tự hào lắm:

“Phụ thân, con tới rồi.”

Hắn quay sang hành lễ:

“Các vị!”

Hàn Nguyên mỉm cười hài lòng vỗ nhẹ vào vai hắn:

“Đúng rồi, giới thiệu với các vị, đây là con trai của ta - Hàn Anh, sau này mong các vị chỉ giáo thằng bé nhiều hơn.”

Hàn Anh của năm xưa nay đã là một công tử trưởng thành, khuôn mặt lại ngày càng rõ góc cạnh, không còn nét non nớt của ngày trước nữa. Nghe tướng quân giới thiệu tất cả lại đổi mục tiêu, không lôi kéo được quý nhân thì lôi kéo con trai hắn:

“Nhà ta có thứ nữ cũng đang đến tuổi cập kê, cầm kì thi họa đều tinh thông, nếu đứng cùng với Hàn thiếu gia đây thì đúng là xứng đôi vừa lứa.”

“Con gái ta cũng không tệ, nếu có thể gả cho Hàn công tử thì đúng là yên tâm.”

“Không phải tướng quân còn có con trai cả sao, Hàn Vũ hôm nay không đến sao?”

“Vậy thì gả cho Hàn Vũ cũng được. Ta nghe nói Hàn Vũ vốn trời sinh đã thông minh, văn võ lại song toàn, lại tự lập tu luyện từ nhỏ.”

“Thật sao? Vậy thì Hàn tướng quân thật có phúc! Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ! Nếu ta có con gái nhất định sẽ gả cho Hàn Vũ.”



Bạch Phong Vân hôm nay cũng cải trang thành nam nhân trà trộm vào yến tiệc, ít nhiều y cũng đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi. Phong Vân không khỏi cảm thán, cũng có gì đó thương xót cho hắn:

“Không hổ là huynh đệ thân cận của ta. Lớn lên cũng đẹp trai đấy, mà mấy lão già kia cũng ranh ma thật. Lôi pha lê không được thì lại muốn ôm đá quý, còn dám tơ tưởng tới linh thạch.” Nhưng mà nhìn hắn có vẻ không được vui, bao nhiêu năm như vậy mà hắn vẫn chưa quên được chuyện mẹ hắn ư. Mà cũng đúng, bọn lợn này còn nhắc Hàn Vũ trước mặt hắn mà, thật là bực mình!

Hàn Anh từ nhỏ đã mất mẹ, mà nguyên nhân gián tiếp có lẽ là do Hàn Vũ. Lúc trước, Hàn Nguyên lấy mẫu nương Hàn Anh về đều rất yêu thương chiều chuộng nàng nhưng sau khi biết bà mang thai Hàn Anh, Hàn Nguyên có vẻ ngày càng bận rộn hơn. Nổi lên lo lắng không lành, Hàn phu nhân mới cho người điều tra thì phát hiện hắn có người phụ nữ bên ngoài, lại còn có một đứa con trai là Hàn Vũ. Nam nhân ba thê bảy thiếp là chuyện thường tình nhưng hắn lại chọn giấu diếm không nói với y. Về sau hai người mới cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn quyết định đưa bà ta về làm thiếp. Lúc Hàn phu nhân mang thai, sức khỏe y đã yếu ớt lại còn chịu nhiều đả kích tâm lý nên đã lâm bệnh nặng. Một lần đi dạo thì lại bị Hàn Vũ bất cẩn va phải làm bà rơi xuống hồ. Ngay sau đó Hàn phu nhân đã phải sinh non mới giữ được tính mạng cho Hàn Anh, ba ngày sau cũng liền qua đời. Sau này, thị nữ thân cận không muốn phu nhân mình phải chịu thiệt như vậy liền kể cho Hàn Anh nghe chuyện cũ, thêm mắm thêm muối là không muốn để hắn quên chuyện mẫu thân hắn đã từng khổ sở như thế nào. Vì thế mà quan hệ của Hàn Anh với hai mẹ con Hàn Vũ vô cùng lạnh nhạt, cái tên Hàn Vũ dần trở thành cái gai trong lòng hắn từ lâu.

Phong Vân không chịu được mấy lời nịnh nọt kia nữa, y quyết định liều một phen. Cô cầm lấy một chiếc đĩa lớn rồi bỏ lên trên mười mấy cốc rượu không rõ từ đâu. Y tiến lại chỗ bọn họ, xoay chân tạo nên một điệu ngã hoàn hảo, đống rượu đó quay vừa đủ nửa vòng hất lên hết mấy người kia, Hàn Anh thấy vậy vội đỡ lấy cô.

“Aiya.” Y giả vờ ngả ngớn trên người hắn ôm lấy đầu:“Hình như đầu ta ngấm chút rượu, đi không vững nữa rồi. Làm các vị bị thương rồi sao.”

Mấy người kia tức không nói nên lời, nhưng cũng không dám ho he gì y, sợ Hàn Nguyên đánh giá:

“Không sao, không sao.”

Hắn quay sang Hàn tướng quân:

“Bọn ta đi thay y phục đã, Hàn tướng quân cứ thưởng thức tiệc trước đi ạ.”

Đợi bọn họ đi rồi Phong Vân mới tỉnh táo lại nở nụ cưới đắc ý mà đứng vững dậy.

Hừ! Đáng đời bọn ngươi lắm!

“Công tử say rồi sao? Hay để tại hạ đưa tới phòng nghỉ?”

Hàn Nguyên lúc này cũng không muốn làm phiền hắn làm quen bạn mới nên lập tức rời đi.

Phong Vân đợi tướng quân đi xa chút rồi mới vỗ vai hắn cười cười:

“Không sao. Chỉ là giúp ngươi một tay thôi. Mấy lão già này thật biết làm tổn thương người khác.”

Cô thuận tay ném cái đĩa lên bàn ăn rồi bổ sung thêm:

“Chuyện gì cũng sẽ sớm qua thôi. Nam tử hán đại trượng phu, mạnh mẽ lên!”

Cô quay người rời đi rồi lại ngoảnh lại nở một nụ cười rạng rỡ:

“Cố lên, mẫu thân ngươi ở trên thiên đàng mới tự hào về ngươi được.” Giống như ta này, như vậy nhũ mẫu cũng sẽ yên tâm về ta hơn.

“!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play