“Đi tận hơn nửa ngày mới thấy!”

Phong Vân thở dài:

“Chỗ này trông như đã bỏ hoang nhiều năm rồi. Khó tìm cũng phải, may mà ta thông minh.”

Y tới Tây thành theo dự đoán thì trời cũng đã tối mịt. Cả đoạn đường bụi bám đầy ngõ ngách, cỏ dại cũng đã mọc lên trên từng ngách đá, bầu không khí ở đây cũng u ám đến kì lạ.

Phong Vân mặc một bộ y phục màu đen, bịt kín mặt lại rồi bắt đầu hành động.

Sâu bên trong con ngõ này quả nhiên vẫn còn một “ổ gián” hoạt động. Cả mấy chục người ra ra vào vào thay phiên nhau canh gác một căn phòng đã cũ kĩ.

Phong Vân cũng không thể tìm ra kẽ hở của bọn chúng, nghiêm ngặt là một phần, chúng còn có tu vi nữa. Y cũng không muốn gây sự chú ý quá lớn nên vẫn ở bên ngoài kiên nhẫn quan sát hồi lâu.

Ôm cây đợi thỏ chưa được bao lâu thì đã có một người khoác áo choàng đen đi tới nói gì đấy với tên gác chính, dáng vẻ này có lẽ là một nữ nhân, cô ngó nhìn xung quanh cẩn thận dè dặt rồi mới bước vào trong.

Phong Vân lúc này chợt nhận ra có điều gì đó quen thuộc,y rồi cũng đoán ra:

‘Giống thật đấy, ngay cả cái dáng này của ta mà ngươi cũng mô phỏng được. Nếu ta đoán không nhầm thì cô ta chính là người giả dạng ta nhỉ?’

Lại một canh giờ nữa trôi qua, người đó cũng đã chịu ra ngoài. Đợi cô ta rời đi Phong Vân mới bắt đầu tiếp cận bọn chúng.

Y đường hoàng bước tới trước cửa tháo mặt nạ xuống:

“Ta quên mất một chuyện chưa làm rồi?” Nếu đã biết chủ nhân của bọn chúng là “ta”. Vậy thì cứ tấn công trực diện thôi. Lúc nãy đã căn thời gian chính xác, vừa hay có được dự đoán tương lai, bộ y phục này vừa hay giống cô ta rồi.

“Cung chủ có chuyện gì chưa làm xong sao?”

Phong Vân gật đầu, y hạ giọng ra dáng phong thái lạnh lùng của cô gái hồi nãy:

“Các ngươi canh gác cho cẩn thận, ta làm xong việc còn phải về sớm, tránh gây nghi ngờ cho hoàng thượng.”

“Vâng, cung tiễn cung chủ!”

Hắn lùi sang, cánh cửa bấy giờ đã mở ra, Phong Vân có chút hồi hộp bước vào trong.

Lúc vừa vào thì cửa cũng đóng lại, một tiếng"két" làm cô giật nảy mình. Y thở dài:

“Chưa bao giờ ta lại lo lắng thế này? Đúng là nguy hiểm thật.” Nếu bị lộ thì xong đời ta mất…

Phong Vân hít lấy một hơi sâu nhìn thẳng về phía trước. Khí tức trong này càng u ám hơn bên ngoài, y đeo khăn bịt mặt lại rồi tiến vào bên trong.

‘Lúc nãy có thể nghe hắn gọi ta là cung chủ. Xem ra thân thế của kẻ giả mạo này cũng không tầm thường. Nhưng tại sao cô ta lại muốn giả trang mình, trước kia không phải ta bị xua đuổi vô cớ như thế hay sao. Vậy thì cô ta nhắm vào cái gì được nhỉ?’

Phong Vân tiến vào sâu bên trong thì thấy một mật đạo cổ:

“Căn nhà cũ này không ngờ lại chứa một mật đạo. Thú vị thật đấy!”

Cô loay hoay một lúc cũng tìm ra chỗ khởi động, lúc cánh cửa lớn vừa mở ra, Phong Vân liền tiến vào bên trong.

Một làn bóng tối dày đặc bao trùm lấy cả căn phòng rồi lại bật sáng lên bất ngờ khiến y phải nheo mắt lại, lúc vừa hoàn hồn thì cô liền ngạc nhiên:

“Chỗ này là mộ cổ sao?” Lớn thật đấy!

Cô bước xuống sảnh lớn ở trung tâm. Xung quanh có đủ loại vũ khí, vàng bạc, sách cổ,… Phong Vân nhìn xuống mặt đất mình vừa đứng lên.Trên sảnh lớn này là những đường vẽ màu đỏ máu kì quái không có quy luật rõ ràng:

“Mấy hình vẽ này là có ý nghĩa gì nhỉ? Không lẽ là một danh họa không chuyên?”

Phong Vân bước qua, y tới bên một chiếc bàn lớn, bên trên là một bản đồ lớn có cả Lục quốc và sáu tông môn lớn. Y vừa nhìn một lúc vừa ngẫm nghĩ:

“Chỗ này là Kim An quốc à? Không lẽ mục tiêu đầu tiên là Kim An quốc?”

Cô thoáng ngạc nhiên nhìn vào dấu đỏ trên bản đồ, lại di chuyển ngón tay tới từng nước trên nó.

“Chỗ này…U Minh…”

Sắc mặt cô bỗng trầm xuống, những kí ức kia lại hồi về một lần nữa khi y thấy thành U Minh đã hóa đá trên bản đồ:

“Nhũ mẫu, đột nhiên bây giờ trong đầu con có nhiều chuyện quá. Rốt cuộc bây giờ con phải làm gì mới phải lẽ đây. Kim An, Thiên Sơn, Thổ quốc,…Con bây giờ phải làm gì đây?” Người không còn, làm việc gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa…

Y nhận ra rằng mục tiêu của bọn chúng chính là những những nơi này nhưng có điều, mục tiêu ban đầu của y lúc trở về Thiên Sơn thì lại chỉ có một -trả thù cho thành U Minh, cho nhũ mẫu của y…

Lúc này Phong Vân đã nghẹn ngào, cô vội lau nước mắt nhìn quanh một lần nữa lấy lại bình tĩnh.



Phong Vân lấy bừa một vài quyển sách trên kệ xuống:

“Thuốc dịch dung? Còn có loại thuốc thần kì như vậy sao?”

Cô lật liên tục mấy quyển còn lại thì phát hiện ra chúng hầu như là sách độc dược, bên cạnh còn có một số loại thuốc độc đang điều chế dở.

Phong Vân lấy mấy chiếc lọ nhỏ trong người lấy ra từ đó mỗi loại một ít, y cầm lấy một vài quyển sách nhìn khác biệt nhất rồi lại đi qua kho vũ khí.

“Vũ khí tốt!”

Phong Vân xem thử chất liệu vừa tấm tắc khen:

"Người có thể luyện ra mấy thanh kiếm này cũng không tầm thường."Vừa có cảm giác nhẹ tênh dễ cầm, vừa rất hài hòa thẩm mĩ nhưng độ sắc bén, sức sát thương lại rất cao.

Y lựa một thanh kiếm tốt nhất ra thì lại làm rơi ra mấy bức thư lạ trong ngách. Phong Vân lúc này mới chợt nhớ nha mình đã ở đây khá lâu rồi liền không nghĩ ngợi nhiều mà vơ hết mấy lá thư đó cho vào túi. Y thu xếp lại gọn gàng rồi nhanh chóng rời khỏi mật thất.

Lúc ra ngoài rồi, cô vẫn hạ giọng dặn dò bọn chúng canh chừng cẩn thận rồi nhanh chóng rời khỏi Tây thành, tránh để cái thói nói nhiều dễ lộ sơ hở thường ngày của mình…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play