Sáng hôm sau, Thiên Thiên mơ hồ tỉnh dậy, bấy giờ trong đầu vẫn còn hơi choáng váng.

Liễu Thanh Y thấy cô tỉnh lại thì liền hỏi han:

" Con thấy thế nào rồi?"

" Nhũ mẫu?"

Cô từ từ ngồi dậy tiếp lời:

" Con, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Liễu Thanh Y nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, y liền thu lại cảm xúc trên khuôn mặt rồi ân cần xoa đầu cô:

" Không có chuyện gì cả, con không sao thì tốt, có lẽ là do tinh thần chưa ổn định lắm. Hôm nay ta đưa con ra ngoài dạo chơi nhé!" Thiên Thiên còn nhỏ như vậy, chuyện gì rồi cũng sẽ quên nhanh thôi, bây giờ vẫn nên chăm sóc nó thật tốt đã vậy.

" Con muốn đến Hoàng thành."

"..."

Nhìn Liễu Thanh Y, Thiên Thiên lại nhỏ giọng bổ sung thêm:

" Con muốn ăn mì ở đó thôi, không phải như người nghĩ đâu."

" Ta biết, giờ con muốn đi đâu, ta đều sẽ đi cùng con nhé!"

" Cảm ơn nhũ mẫu."

...

Ra khỏi phòng cô,Liễu Thanh Y lại dặn dò ám vệ bên cạnh:

" Nếu bức thư lần trước đã gửi đi thì tiến hành kế hoạch tiếp theo đi!"

" Tuân lệnh!"

_____

| Thiên Sơn quốc.

Hoàng vương cùng mấy tướng quân bàn chuyện vừa xong, bên ngoài đã có tiếng bẩm báo gấp gáp:

" Bẩm bệ hạ, Thái hoàng thái hậu đã trở về, người đang trên đường tới điện rồi ạ!"

Nghe đến tiếng thái hậu, Hoàng vương liền bước nhanh ra ngoài:

" Lệnh cho người đón tiếp Thái hậu chu đáo, mau mau đi gọi hoàng hậu tới cho trẫm!"

" Tuân lệnh!"

...

" Không cần ngươi đón tiếp hùng hậu như thế làm gì!"

Y vừa sai người đi chưa lâu thì bà đã tới trước điện rồi.

Trương Vân - Thái hoàng thái hậu Thiên Sơn, nổi tiếng là pháp sư của mặt trời, lưỡi kiếm công minh của muôn dân, Thiên Sơn quốc vẫn hay ví bà ta là thánh nữ ban phước lành mà cung kính, thờ phụng, mười năm trước gác kiếm bế quan tu luyện. Lúc trở về vẫn khí thế ngút ngàn, muôn thần vẫn quỳ gối trước uy lực ấy.

Bà bước vào điện nhìn quanh, cả Hoàng vương cũng phải kính nể bà đến mấy phần, ai cũng không dám lên tiếng.

" Cháu gái ta đâu?"

Bà quay lại hỏi y như tra tội.

Hoàng vương cũng ngạc nhiên, mười năm chứ không ít, vậy mà bà lại biết được y đã có con gái rồi.

" Mau gọi công chúa Đan Dương tới đây."

Hắn dặn dò vị công công bên cạnh.

" Người đi đường đã mệt mỏi, lấy long thể làm trọng, Thái hậu người vẫn nên đi nghỉ ngơi trước, ta sẽ cho gọi nó chuẩn bị chu toàn rồi đến sau."

Thái hậu nghe vậy cũng không thèm nhìn hắn mà trực tiếp tới ghế ngồi xuống, tì nữ hiểu ý liền dâng trà lên rồi lui đi, y cầm tách trà lên uống một ngụm:

" Ta ở đây đợi cháu gái ta. Hoàng thượng vội gọi ai gia đi nghỉ ngơi như vậy là đang muốn gián tiếp chê ta đã già, bế quan mười năm này đã vô ích rồi sao?"

Hắn bị y bẻ ngang lời thì không dám nói gì thêm.

Một lúc sau, công công dẫn theo công chúa tới đại điện.

Đan Dương thấy bà thì nhanh chóng tới trước hành lễ nghiêm chỉnh, thái hậu lại có mấy vẻ nhăn nhó cau mày nhìn qua một lượt vị công chúa này.

" Trong cung có bao nhiêu công chúa, thái tử, làm sao ngươi biết là ai gia muốn gặp ngươi?"

Đan Dương nghe xong lời này thì lúng túng, Hoàng vương liền tới bên giải thích:

" Thái hậu đi nhiều năm không biết. Khi người vừa đi thì chiến loạn xảy ra, lúc đó thái tử đã mất. Đan Dương chính là huyết thống mang ánh sáng duy nhất từ đó đến nay, ta đã suy nghĩ kĩ để con bé xưng vương... "

" Ta đã nói sẽ phản đối chuyện nữ nhân xưng đế sao? "

Thái hậu tiếp lời:

"__Căn bản là nó không đủ tư cách ngồi lên ngai vàng này."

Hoàng vương với Đan Dương nghe xong thì sững sờ, y lại tiếp lời:

" Từ khi nào, ngươi lại dám đem ngôi vị của hậu duệ ánh sáng ra chỉ để trấn an lòng dân, Thiên tử mà chỉ được mỗi cái mặt này ư, cốt lõi bên trong thế nào ngươi sẽ rõ hơn ta? Hoàng thượng, ngươi rốt cuộc đã không xem lão già này ra gì rồi sao?"

Hoàng vương lúc này lại trở nên có chút chột dạ.

Một lời của bà ấy chính là thần chỉ, cách nhìn xa trông rộng này vượt hẳn người thường, bà một mực nói như vậy là đang chỉ điểm rằng phải phế vị đi người " không phù hợp " này, cũng có thể nói bà ấy đã nhìn ra một Thiên tử vẹn toàn khác.

Đan Dương lúc này mới dè dặt nói:

" Gia gia chưa có điểm nào hài lòng về con sao?"

" Muội muội của ngươi đâu?"

"... "

" Ta hỏi Hắc thần đâu!" Thái hậu tức giận đập bàn đứng dậy.

Bà ấy đã biết Thiên Thiên chính là Hắc thần!

Cả cô cũng bị dọa sợ, Hoàng vương vội che chắn cho cô:

" Người bớt giận, đúng là nó có một muội muội, ta cũng biết nó là mối nguy hiểm của nhân gian nên đã cho người rà soát trong ngoài, tìm được người nhất định sẽ tiêu diệt tận... "

" Câm miệng!"

"..."

" Phải đưa nó về nguyên vẹn cho ta, nếu nó xảy ra mệnh hệ gì thì ngươi sẽ không lường trước được hậu quả đâu!"

Nói xong, bà liếc sang nhìn Đan Dương rồi liền bỏ đi.

Cả hai người đều không thể ngờ, người tưởng mối nguy nan ấy rốt cuộc thì tại sao bà lại có vẻ như đang đứng về phía nó, bảo vệ cho nó?

_____

| Ngoại thành

Vẫn là chợ thành nhộn nhịp,đông đúc, tiếng nói cười rộn rã từng góc phố, tâm trạng của Thiên Thiên đã tốt lên không ít...

" Con muốn ăn ở đâu?"

Liễu Thanh Y hỏi.

Thiên Thiên vẫn ngẩn ngơ nhìn từng sạp bán đồ hai bên đường.

" __Xiên nướng..."

Liễu Thanh Y nhìn theo hướng mắt cô rồi mỉm cười:

" Con muốn ăn? Vậy thử một chút nhé?"

" Vâng ạ!"

Cô vui vẻ chạy đến tiệm thịt nướng gần đó, quả nhiên những thứ đồ ăn mới lạ vẫn thu hút trẻ con hơn.

Bà cũng một mực cưng chiều theo sau chân cô.

" Ông chủ, cho ta hai mươi xiên nướng."

Y đưa tiền cho hắn.

" Được được, hai vị xin đợi một chút, sẽ xong ngay đây!"

...

" Thái hoàng thái hậu đã trở về rồi! "

" Ta cũng biết, bà ấy đã bế quan mười năm, hôm nay về là có gì chiếu cố cho Thiên Sơn quốc chúng ta sao..."

" Nghe nói lúc bà ấy vào cung đã rất tức giận, nói là phải tìm cho ra một vị công chúa thất lạc nào đấy, không biết là của vị phi tần nào chăng, lại để dòng dõi hoàng tộc lưu lạc bên ngoài thế kia..."

...

Thái hậu Trương Vân về rồi sao?

Liễu Thanh Y nghe mấy lời kia thì thầm nghĩ:

Nói đến công chúa thất lạc chẳng phải là Thiên nhi sao, còn nữa, bà ta biết sự tồn tại của con bé thì chẳng phải cũng ít nhiều đoán được nó là Hắc thần.

Lần nào tới Hoàng thành đều gặp những chuyện không hay, bà ta sẽ sớm muộn biết con bé ở đâu cho xem.

Y nghĩ ngợi hồi lâu rồi đến trước mặt Thiên Thiên nói:

" Thiên nhi, e là hôm nay chúng ta phải về sớm một chút rồi, ta còn có việc chưa hoàn thành."

" __Vậy, thế chúng ta về, lần sau tới cũng được."

Mặc dù ánh mắt y vẫn còn chút lưu luyến tới mấy món ăn kia nhưng cũng không muốn làm lỡ dở việc của nhũ mẫu mà đi theo y.

Ngay sau đó, hai người lập tức quay trở về thành U Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play