Hàn Anh:" Đã gần một canh giờ trôi qua rồi, mong muội ấy sẽ không sao."

Lưu Sở Ninh: " Cô nhóc này muốn tham gia như vậy, ngươi cứ mặc kệ đi, quan tâm làm gì."

Hàn Anh nghe thế có chút tức giận, không ngờ hắn lại gặp Lưu Sở Ninh đầu tiên:

" Ngươi thì hiểu cái nỗi gì!"

"..."

Thấy Lưu Sở Ninh không có thành kiến, Hàn Anh cũng lười nói chuyện với hắn mà đi tiếp.

...

" Linh thú?"

Lưu Sở Ninh đột nhiên dừng lại.

" Bây giờ chúng ta cần hợp tác, đừng vì chuyện hồi nãy mà chia rẽ nữa."

Hàn Anh quay đầu cảnh giác:

" Được. " Lưu Sở Ninh có thể cảm nhận được linh lực của dã thú? Cứ lấy huy hiệu trước đã.

Nhanh chóng phía trước đã xuất hiện hai con linh thú cấp ba, hai người cùng với nhau phòng thủ, Hàn Anh lại nói thêm:

" Lần này là không may mắn thôi, giết bọn chúng xong ta sẽ đi tìm Tiểu Thiên, ngươi thích đi đâu thì đi."

" Được. Ta cũng không thích phải chia phần thưởng của mình cho kẻ khác đâu."

____

Lần này Thiên Thiên đã lấy được huy hiệu cấp hai, cô nhanh chóng dịch chuyển tới không gian khác ngay sau đó.

Một đồng hoa cỏ lau khổng lồ cao hơn cả người cô.

" Cái trận pháp này thích phóng đại mọi thứ lên như vậy sao."

Thiên Thiên đi vào bên trong...

Đồng cỏ này bố trí như một mê cung vậy, là muốn các linh sư tham gia trò chơi sao?

Một mồi lửa là có thể ra ngoài rồi, nhưng mà linh lực không có, còn chưa kể là có lỡ đốt mất huy hiệu không.

Cô vừa bước đi chậm rãi trong trận địa vừa suy nghĩ.

Trong chốc lát cô đột nhiên dừng lại, đôi mắt cô nhắm lại trong vô thức.

Khi Thiên Thiên dần mở mắt ra thì mỉm cười một tiếng.

Không lẽ đây chính là khả năng của ta?

Thiên Thiên đi theo con đường hiện lên trong thần trí, chỗ có gài bẫy, có quái thú cô đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Không kể bằng cách nào thì cũng không ngoại trừ may mắn, vậy người khác có nghĩ là số mệnh cô lớn không?

Thiên Thiên nhanh chóng đã tìm ra huy hiệu tiếp theo, còn là cấp ba nữa chứ.

" Lại lấy được rồi. " Ta thông minh thật đấy.

Khi đến trận địa tiếp theo, cô đột nhiên lại cảm thấy lo lắng:

" Nhỡ người khác cũng có khả năng này thì ta có bị chậm lại phía sau họ không nhỉ?"

_ Không được, ta phải chạy nhanh hơn thì mới thắng được, ta phải thắng mới giành được vinh quanh cho U Minh và nhũ mẫu.

Nói rồi cô tăng tốc thực hiện nhiệm vụ tìm huy hiệu, nhanh chóng tiến tới đích.

____

Nửa ngày trôi qua rồi, vẫn chưa thấy có ai có thể vượt qua hết các cửa ải.

" Thời gian còn hai canh giờ nữa, xem ra cũng chưa có ai vượt qua được. " Ngồi xem lâu như vậy không biết lúc nào mới kết thúc. Sẽ có thiên tài nào không đây.

Trưởng lão kiếm tông lên tiếng.

Lão Thiên Võ tông cũng cười lớn:

" Ta đặc biệt gia tăng độ khó cho các pháp trận, lại thêm tính mở cho trò chơi. Ha, phải dùng thủ đoạn mới xứng đáng chiến thắng.... "

" Như vậy chẳng phải là không công bằng sao?"

" Lão già Kiếm tông nhà ông nhìn cho rõ đi, ta mới là người chủ trì. Ngươi nghĩ xem nếu tìm được mà không giữ được thì sao xứng được với chiến thắng thực sự. "

"..."

"Trưởng lão Thiên Võ tông nói phải... "

Liễu Thanh Y lên tiếng:"... Có lẽ cần một chút may mắn. "

Bà vừa nói ánh mắt lại tỏ ra hàm ý sâu xa.

Đan Dương chính là kẻ may mắn đó, và đứa con gái nuôi của y - Thiên Thiên liệu có thể có một chút may mắn đó không.

Nghe vị phù thủy này lên tiếng, những người khác cũng không có ý kiến gì thêm.

Chỉ vài phút sau trên đài tháp đã xuất hiện một luồng ánh sáng chói cả bầu trời.

" Ra rồi,ra rồi."

" Có kẻ đã phá giải hết trận pháp rồi sao?"

" Vẫn còn hai canh giờ nữa mà! Người này xem ra rất lợi hại. "

" Trận pháp do đại trưởng lão Thiên Võ tông thiết kế ra chính là mạnh nhất đấy. "

Phía dưới võ đài đã bàn tán xôn xao, các trưởng lão phía trên càng đứng ngồi không yên.

" Thiên hạ này còn có kẻ tài giỏi đến thế nào, hạt giống này nhất định phải của Thiên võ tông ta đấy. "

" Ông đắc ý quá rồi, người này xuất chúng như vậy, không thể cứ muốn nhận ai thì nhận đâu! "

"..."

Liễu Thanh Y vẫn ngồi đấy, y khẽ nhướn mày:

" Kỳ tài xuất hiện rồi ư?" Đúng là nhanh thật đấy.

Cả mấy trăm năm nay đều không thấy có ai ra sớm như vậy, còn gặp phải lão võ tông kia....

...

Trên đài pháp các một cô bé hạ thân dần xuống sàn đấu, cả bản thân cô cũng khá ngạc nhiên.

" Liễu Phu nhân, là tiểu thư!"

Tên phù thủy hét lên, Liễu Thanh Y cũng ngạc nhiên vội đứng dậy nhìn xuống.

Là Thiên Thiên, thật sự là con bé sao?

" A, là một cô nhóc kìa. "

" Trông có vẻ còn nhỏ, vậy mà là thiên tài, có phải là gian lệnh không?"

" Giỏi thật, mới chỉ mấy tuổi có thể vượt qua cả hàng trăm đối thủ, không biết là linh lực loại gì nữa. "

" Lợi hại thật!"

Bên dưới đều có hàng trăm lời tán thưởng, Thiên Thiên cũng không kịp phản ứng.

Vậy là thắng rồi, ta thắng rồi. Vẫn chưa muộn.

" Chúc mừng ngươi đã chiến thắng!"

Thiên Thiên nghe tiếng vội quay lại:

" Trưởng lão Thiên võ tông?"

Lão ta thấy cô thì chỉ ừ một tiếng rồi đến gần:

" Chiến thắng rồi... Ta rất muốn biết một cô nhóc như ngươi đã đánh bại bao nhiêu người, cả linh thú nữa, cướp được bao nhiêu huy hiệu rồi, còn nữa, ngươi làm sao vượt qua các cửa ải nhanh như thế?"

Thiên Thiên Thiên chưa kịp định thần, nhiều câu như vậy cô không biết bắt đầu từ đâu:

"___ Chuyện này ta cũng không rõ lắm!"

Lão nghe vậy thì khó xử:

" Vậy ngươi đã làm gì để cánh cửa đài pháp dẫn ngươi ra ngoài?"

Cô nghe vậy thì lấy chiếc túi bên cạnh người ra đổ xuống đất.

Tiếng vật rơi xuống sàn lạch cạnh, một đống huy hiệu phải đến hơn chục cái, tất cả mọi người nhìn thấy đều há hốc.

Thấy biểu hiện của mọi người cô liền hỏi một câu:

"Không lẽ là hàng giả sao?"

Trưởng lão vội đáp:" Là thật, ngươi rốt cuộc sao lại lấy được nhiều như vậy." Là giả thì Thiên võ tông ta còn mặt mũi nào nữa. Đều là trên cấp hai cả. Không, chỉ một cái cấp hai, còn lại đều là trên cấp ba...

Thiên Thiên ngồi xổm xuống đất cầm cái huy hiệu cấp hai giơ lên trước mặt lão:

" Cái này là ta lừa một tên lấy được, hắn dám chọc giận ta!"

Lão nghe vậy thì ngơ ngác vô thức ừ một tiếng.

Cô lại lấy tiếp mấy cái huy hiệu:

" Cái này ta tìm thấy trên cây, cái này trong tổ chim, cái này trong hang rắn, cái này..., cái này... "

Cả mấy vị trưởng lão và người xem hội chiến đều lắng nghe cô kể như bị thôi miên.

Đợi Thiên Thiên liệt kê hết, trưởng lão Đan tông mới lên tiếng:

" Ngươi... không nhìn thấy con linh thú nào sao?"

" Có chứ!"

Mấy vị trưởng lão nghe vậy thì sửng sốt, cuối cùng cũng đến vấn đề chính.

" Vậy... ngươi đánh bại chúng trong thời gian ngắn thế ư?"

" Ta không muốn đánh nên phải dùng một chút thủ đoạn. Cũng đâu vi phạm nhỉ? "

" Thủ đoạn, vậy ngươi đã làm gì?"

" ___ Ông muốn nghe sao?"

Cô xác nhận lại, mấy vị kia liền gật đầu lia lịa.

" Có thể xem giống như trận đầu tiên, ta lừa mấy con linh thú đó rồi lấy huy hiệu trên người nó, dọa chúng ăn trứng con, đi cửa sau vào tổ chúng,... "

Cô nhiệt tình kể ra từng chi tiết một của mấy " thủ đoạn " kia. Họ nghe xong cũng cạn lời, có cả thủ đoạn như vậy sao. Mấy linh thú này đều rất hùng tàn, mạnh mẽ, sao có thể dễ dàng bị dụ dỗ.

Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là cô không muốn người khác biết năng lực thật sự của mình, thứ hai là uy lực cô quá lớn khiến các linh thú không thể làm gì. Chỉ có thể vậy, nếu không mấy việc nhỏ nhặt thế này thì làm sao có thể qua ải tử thần được.

Trưởng lão kiếm tông: " Ngươi là người của môn phái nào, có muốn gia nhập tông môn của ta không? " Không biết là năng lực gì, nếu vào tông môn ta sẽ dễ khai thác hơn...

" Nếu ngươi gia nhập vào tông môn ta, ta đảm bảo ngươi sẽ được ăn ngon,ngủ tốt, mạnh lên trong sớm chiều thôi!"

"..."

...

Thiên Thiên nghe lời thỉnh cầu dỗ dành của mấy lão già kia thì lúng túng nhìn về phía Liễu Thanh Y đang đứng dưới võ đài:

" Ta hỏi mẫu thân ta trước được không?"

Mấy lão kia cũng nhìn theo cô xuống dưới:

" Mẫu thân ngươi?"

" Ở đâu?"

Liễu Thanh Y lúc này cũng bước lên sàn đấu, lão kiếm tông thấy thế vội lên tiếng ngăn lại:

" Liễu Thanh Y cũng muốn thu nhận đệ tử sao?" Nếu bà ấy mà muốn thì chẳng phải những tông môn khác đều hết hi vọng sao. Nhưng mà cũng phải nói, địa vị phù thủy bây giờ cũng không được như trước nữa, nếu khuyên ngăn cô bé thì nó sẽ không tình nguyện đi theo bà ta nữa.

Nói rồi ông lại quay về phía Thiên Thiên thân thiện nói:

" Nha đầu, vị này là phù thủy.... "

"Mẫu thân!"

Cô gọi lớn, vị trưởng lão kia liền gượng cười hỏi y:

" Ngươi vừa nói cái gì? Đây là phù thủy..."

" Mẫu thân. "

Liễu Thanh Y ừ một tiếng âu yếm nhìn cô.

Mấy vị kia nghe như sét đánh bên tai, thế rồi cũng hoàn hồn vội lùi về sau mấy bước, lại đẩy cô về phía Liễu Thanh Y.

Vậy ra đứa con gái của bà ta lại là nha đầu này.

" Con bé muốn tham gia vào tông môn nào đều là ý kiến của nó, nhưng mà các vị, Thiên Thiên đã là tiểu thư cao quý của thành U Minh ta..."

Liễu Thanh Y nhìn Thiên Thiên tiếp lời: "...Con có muốn làm đệ tử của ta một lần nữa không?"

" Được ạ!"

Cô không do dự đáp.

Mấy vị kia lại có chút tiếc nuối nhưng căn bản người như cô là không thể động vào được.

Trưởng lão Thiên võ tông bước lên một bước:

" Phù thủy bà nay có thêm đệ tử tốt như thế, Thiên võ tông ta tiếc nuối vô cùng nhưng cũng xin chúc mừng bà, Liễu Thanh Y!"

" Điều này không phải là hiển nhiên sao? Vẫn còn một canh giờ nữa, nhân tài phía sau hãy con. Ta xin phép đi trước!" Thiên Thiên đã ở đây rồi thì những việc khác không cần quan tâm nữa.

Liễu Thanh Y nói xong liền dắt tay Thiên Thiên cứ thế rời đi:

" Cáo từ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play