" Linh lực của muội... là như thế nào?" Hỏi vậy muội ấy có hiểu không nhỉ.Hay là...
Hắn lại nói:
"Tại sao ta không thấy muội sử dụng linh thuật?"
Cô nghe hắn hỏi thì lại có chút buồn:
" Từ lúc sinh ra tới tận bây giờ ta chưa bao giờ biết sử dụng linh lực, nói đúng hơn là không có. Lúc ta bốn tuổi tỷ tỷ đã biết sử dụng Thần thuật mà ta vẫn chẳng biết gì, ta cũng nghĩ là do bản thân ta chưa học đủ tốt nhưng khi rất chăm chú nghe giảng rồi mà vẫn không thể. Ta sử dụng cả trăm cách rồi vẫn chẳng có một chút tác dụng... "
" Không thể nào..."
" Chính là có thể đấy!"
"... "
" Huynh nghĩ xem, nếu ta mà có linh lực thì làm sao mẫu hậu lại chỉ nhận tỷ tỷ của ta chứ. Có lẽ là do ta không có năng lực gì cả, quá thất bại nên không thể làm vừa lòng mẫu hậu và phụ hoàng."
" Muội thật sự là công chúa Thiên Sơn quốc sao?"
" Xem ra huynh cũng chưa tin ta, bây giờ cũng vậy..."
Hắn nhìn cô như vậy lại cảm thấy đau lòng mà xoa đầu cô:
" Ta tin, chỉ là không tin lắm vào lý do này thôi. Muội có lẽ không biết, người ở trong cung không chỉ mỗi cha mẹ muội. Ngoài Hoàng hậu thì phi, thiếp của một quốc vương là không đếm xuể. "
" Thật sao? Vậy phụ hoàng lại có nhiều nương tử như vậy, chẳng phải sẽ có rất nhiều con à. "
" Ừ, bởi vì có công sinh ra dòng máu Hoàng tộc, cho dù là thể loại gì cũng sẽ đều được phong là công chúa, hoàng tử trong cung. Vậy nên cho dù muội có linh lực hay không thì Hoàng vương theo đạo lý cũng phải phong muội làm công chúa mới đúng."
" Vậy không phải do bản thân ta." Ta bằng tuổi tỷ tỷ, người là Hoàng hậu, không lẽ người sợ ta sẽ tranh dành ngôi đế với Đan Dương nên mới bỏ ta. Vậy ra ta vẫn đang cố gắng vì cái gì chứ, người thương yêu tỷ tỷ đến nỗi sẵn sàng vứt bỏ ta, ngay cả chức vị công chúa cũng không xứng để nhận.
" Ừm, không phải do muội đâu vậy nên đừng... "
" Ta hiểu rồi. Sau này ta sẽ không trở lại Hoàng thành nữa, từ bây giờ ta sẽ không phải nghi ngờ bản thân nữa. " Đến hôm nay ta sẽ không nhớ nhung người nữa, ta và người sau này cũng không gặp lại...
Đột nhiên giọt nước mắt nhỏ của cô lại tí tách rơi xuống trên vạt áo, hắn thấy vậy liền nhẹ nhàng vén mái tóc nhỏ của cô lên rồi lau nước mắt cho cô:
" Nhìn ta này, sao muội lại khóc nữa rồi. Ta thấy bản thân muội rất giỏi, không phải nhóc con muội lại nghĩ lung tung gì đấy chứ."
Cô nhìn hắn, khóe mắt giờ đã đỏ hoe, khuôn mặt cô bây giờ rất đáng thương:
" Ta không có."
" Nếu muội chịu làm công chúa của ta có phải tốt hơn không. Mà lần trước muội còn nhận ta là người nhà đấy, bây giờ không được hối hận đâu. Để ta thay họ yêu thương muội vậy."
Cô giờ mới nín hẳn mà nói với hắn:
" Vậy huynh có thể giúp ta không, giúp ta mạnh hơn. Sau này ta sẽ không sợ ai nữa! "
Hắn mỉm cười xoa đầu cô:
" Được chứ!" Lúc trước vô tình gặp muội, ta đã lần đầu tiên nghi ngờ bản thân mình sao lại không thể nhìn thấu được con người muội. Bây giờ vừa hay có thể kiểm tra xem rốt cuộc muội là ai!
" Vậy chúng ta sẽ học cái gì đây!"
Cô lại đột nhiên hào hứng đứng dậy, tâm trạng như thay đổi 180° luôn rồi. Hắn nắm lấy tay cô kéo xuống xoay lưng lại:
" Để ta kiểm tra năng lượng của muội cái đã!" Lần này ta phải xem rốt cuộc muội...
Nói rồi hắn chuẩn bị hộ pháp dùng linh phép lên người cô, đang thi triển thần thuật thì hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút phức tạp. Cô liền quay đầu lại:
" Sao vậy, ta thật sự không có linh lực sao?"
"..."
" Tiểu thư, tiểu thư, người ở đâu rồi! Liễu phu nhân đã trở về rồi... "
Bỗng nhiên từ xa có tiếng gọi, cô quay lại nhìn thì thấy hầu nữ hồi sáng đã chạy tới đây rồi:
" Tiêu rồi, người của Liễu Thanh Y tới rồi, huynh mau trốn..." Chạy nhanh thật, uổng công ta có lòng nhắc nhở huynh vậy mà huynh còn trốn nhanh hơn cả ta nữa.
Thấy hắn đã rời đi rồi, cô quay lại vẫy tay về phía tiểu nữ kia:
" Ta ở đây!"
Y đứng lên định lấy thứ gì đó nhưng mà lại nghĩ không ra cũng chẳng thấy gì xung quanh cả liền nghi ngờ. Nghe tiếng thúc dục y liền chạy nhanh xuống núi theo tiểu nữ kia về thành...
______
Ở trường Thứ Linh...
Giữa giờ nghỉ lao, Thiên Thiên lại nằm dài trên bàn vò đầu:
Hôm qua lại không cẩn thận bị huynh ấy trộm mất bức tranh tốn bao công sức của mình, lần sau gặp lại phải nhân cơ hội hỏi tội huynh ấy mới được. Lúc có người tới còn chưa kịp hỏi rõ, không biết huynh ấy đã nhìn ra nguồn năng lực của mình chưa nhỉ...
" Tiểu Thiên Thiên, xem ta đưa gì đến cho muội này!"
" Hàn Anh?"
Hàn Anh vừa bước vào cửa lớp, trên tay hắn còn cầm một chiếc hộp gì đấy.
Hắn bước nhanh tới ngồi bên cạnh chỗ cô mở ra một hộp bánh đầy đủ vị lại nhìn cô cau mày hỏi:
" Muội không vui khi ta trở về à. "
" Không phải, chỉ là làm mất một món đồ thôi."
" Vậy à, có cần ta tìm lại giúp muội không?"
" Không cần đâu, cũng không quan trọng." Thật ra là rất quan trọng.
Ngoài miệng thì nói cười như vậy nhưng trong lòng cô đã vang dội tiếng khóc như mưa. Cô đưa tay lựa lấy một chiếc bánh quy trong hộp đưa lên miệng:
" Huynh lấy bánh ngon như vậy đâu ra thế?"
" Ở trong cung đấy, ngon lắm phải không."
Nghe tiếng ở trong cung cô liền cứng đờ, vội nhổ hết miếng bánh đó ra rồi lại đẩy hộp bánh kia về phía hắn, sắc mặt khó coi:
" Không ngon chút nào. " Có chết ta cũng không ăn mấy thứ đồ này.
Hắn thấy vậy thì ánh mắt nghi ngờ cầm lấy chiếc bánh lên nếm thử:
" Rất ngon mà, muội thử lại xem."
" Không ăn."
Thấy dáng vẻ cự tuyệt này của cô, hắn lại suy nghĩ.
"..." Lúc nãy còn vui vẻ như vậy, không lẽ nghe ta nhắc đến hoàng cung là không vui. Đúng rồi, hình như lúc trước ta nghe đồn muội ấy giả dạng công chúa ở cửa thành, không lẽ vì chuyện này mà không vui. Vậy ta cũng là người Hoàng thành lỡ như muội ấy cũng ghét ta thì sao.
Hắn đột nhiên ngơ ra hóa đá tại chỗ, vội quay lại giải thích:
" Cái này là của người khác cho ta đấy, đúng là không ngon chút nào, để ta đem vứt đi."
Nói rồi hắn vứt luôn cả hộp bánh ra ngoài cửa sổ. Cô thấy vậy thì có chút tiếc nuối nhìn theo nhưng vẫn là không chấp nhận bất cứ cái gì liên quan đến Hoàng thành.
" Muội đừng giận nữa, ta đi mua đồ khác ngon hơn cho muội nhé!"
" Lần sau huynh đừng mua đồ ở Hoàng thành nữa, bẩn lắm! "
" Bẩn?... Được, được,không mua nữa, không mua nữa."
....
" Tất cả yên lặng một chút!"
Tiếng nhốn nháo trong thinh không của các học sư chợt im bặt trước lời nói của Hạ sư. Y bước vào vẻ mặt nghiêm túc thông báo:
" Hai tuần nữa Thứ Linh sẽ mở hội đấu linh kiểm tra giữa các linh sư. Lớp chúng ta cũng sẽ tham gia vậy nên mong các đồ sư hãy chăm chỉ một chút, đặc biệt là Thiên Thiên!"
Vừa nói y lại nhìn chằm chằm vào cô, Thiên Thiên cũng chỉ nhìn đi chỗ khác không đáp lại.
Hàn Anh vội lên tiếng:
" Hạ sư, việc thắng hay thua là do cả đội với lại có linh lực cũng chưa chắc là thắng. Người không nên chỉ làm khó Thiên Thiên như vậy đâu ạ. "
"..."
Hạ sư nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, tan học rồi rời khỏi lớp.
....
" Muội đừng để ý lời Hạ sư nói, ta tin Thiên Thiên của ta thật sự rất lợi hại!"
Hàn Anh nói, cô cũng vui vẻ mà đáp lại:
" Cảm ơn huynh, ta nhất định sẽ cố gắng."
" Ngày mai chúng ta cùng đi gặp Hàm Ly, cô ấy sẽ dạy thêm cho muội nhé!"
" Được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT